Màu Xanh Neon – Thù Vỉ

Chương 61

Kha Nghê nghỉ ngơi trọn hai ngày trong căn phòng thuê.

Ba bữa mỗi ngày đều do Cảnh Tư Tồn làm “shipper”, mua đủ loại món ngon về cho cô.

Thực ra, Kha Nghê không quen lắm với đồ ăn nước ngoài, mì Ý hay pizza ăn nhiều quá thì lại thèm bát mì nước nóng hổi hay mấy món xào thơm mùi khói bếp.

Sau khi về nước, khẩu vị của cô tốt hơn hẳn, nhưng Cảnh Tư Tồn vẫn cảm thấy chưa hài lòng.

Tối ngày thứ hai.

Cảnh Tư Tồn bế Kha Nghê ngồi lên đùi mình, hai bàn tay khum lại đo vòng eo mềm mại của cô.

Kha Nghê nhột, bật cười co người lại.

Cảnh Tư Tồn nói: “Gầy thế này à? Có muốn ăn khuya không?”

Anh bế Kha Nghê đứng dậy khỏi sofa, đi về phía phòng ngủ, định lấy điện thoại.

Kha Nghê ôm anh như con gấu koala bám lấy thân cây, hai tay vòng sau lưng anh, trong tay còn cầm chiếc Ipad và cây bút cảm ứng dán đầy hình mèo chó dễ thương.

Cằm cô tựa lên vai anh, khẽ nói: “Cảnh Tư Tồn, anh đừng tham quá, dù em có ăn mười bữa một ngày thì cũng không thể một hơi mà biến thành Đới Phàm Trạch được đâu.”

Cảnh Tư Tồn hỏi: “Thật sự không ăn gì à?”

Kha Nghê ngập ngừng: “Mì gói… thì được.”

Trong phòng thuê chẳng có gói mì nào.

Nhưng ở tiệm tạp hóa gần đó thì có đủ cả.

Cảnh Tư Tồn tắt ứng dụng đặt đồ ăn, không nói hai lời, khoác áo gió rồi xuống lầu, đội gió lớn và mưa lẫn tuyết mà đi.

Hơn mười phút sau——

Cảnh Tư Tồn trở lại, vành tai bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, gần giống màu lúc anh dịu dàng chạm vào cô.

Trong chiếc hộp giấy anh mang về chất đầy đồ ăn. Kha Nghê ôm Ipad lại gần xem, cảm giác như mình là vợ của một người thợ săn sống ở vùng Siberia.

Vừa nghĩ đến từ “vợ”, mặt cô liền đỏ bừng, vội giơ Ipad lên che nửa mặt.

Cảnh Tư Tồn nhìn sang.

Kha Nghê vội vàng nói mình chỉ ăn nửa gói mì thôi.

Cảnh Tư Tồn cởi mũ lưỡi trai, dùng trán hơi lạnh của mình chạm khẽ vào trán cô: “Ừ, đợi anh chút.”

Kha Nghê chớp mắt.

Làm vợ của người thợ săn, hình như cũng chẳng tệ.

Hai ngày nay, cô cũng không hoàn toàn rảnh rỗi.

Lúc thì vẽ, lúc thì sửa.

Cuối cùng cũng hoàn thành thiết kế logo cho studio của họ — “Neon Blue”.

Kha Nghê lại xóa mấy nét vừa thêm, nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Từ trong bếp liên tục bay ra mùi hương cay nồng, thơm phức.

Cảnh Tư Tồn bưng một bát canh lớn bước ra, đặt phần ăn khuya vừa nấu xong lên bàn trà.

Kha Nghê xoay màn hình Ipad lại phía anh: “Cảnh Tư Tồn, anh xem thế này được không?”

Cô lấy chữ “N” trong “Neon blue” làm thành một đường núi đơn giản, viên ngọc lam lấp lánh như một ngôi sao băng nhỏ. Phía dưới là dòng chữ “Xanh Neon / Neon blue”.

Cảnh Tư Tồn nói: “Chốt bản này đi.”

Kha Nghê vẽ khá tốt, nhưng về thiết kế logo thì vẫn là dân ngoại đạo, chỉ hoàn toàn dựa vào cảm giác.

Cô nói giờ cũng muộn rồi, mai gửi vào nhóm cho mọi người xem, nếu không ổn thì nhờ Lữ Nghiêu giới thiệu một nhà thiết kế chuyên nghiệp cũng chưa muộn.

Cảnh Tư Tồn lại bảo Tống Dực với mấy người kia đều là kiểu thích bắt bẻ, nếu không phải người trong nhóm làm thì thế nào họ cũng chê, nên logo Kha Nghê làm khả năng cao sẽ được chọn làm chính thức.

Kha Nghê hỏi: “Cao là bao nhiêu phần trăm?”

Cảnh Tư Tồn đáp: “Chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm.”

Kha Nghê còn định nói gì đó thì môi cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.

Hôn xong, Cảnh Tư Tồn nói: “Qua ăn khuya đi.”

Đã nói chỉ ăn nửa gói mì gói, vậy mà trong bát mì lại có thêm trứng lòng đào, viên tôm, thịt bò áp chảo và cả ít rau xanh.

Kha Nghê nhớ tới phần cơm anh từng nấu cho chú chó Thứ Ba, liền nói: “Anh coi em là thú cưng đấy à?”

Cảnh Tư Tồn mỉm cười: “Coi em là bạn gái.”

Kha Nghê bật cười, đôi mắt cong cong, môi khẽ mím lại đầy ngọt ngào.

Cảnh Tư Tồn lại nói: “Nhưng mà, thịt bò và rau xanh đúng là lấy trộm của Thứ Ba đấy.”

Kha Nghê vừa cười vừa nói: “Không biết Thứ Ba ở nhà Tống Dực có hắt xì không nữa.”

Chiếc laptop đang mở đặt trên bàn trà, Kha Nghê vừa ăn mì vừa liếc nhìn màn hình—

Cảnh Tư Tồn đã gần hoàn thiện khung ý tưởng cho trò chơi thứ hai.

Dưới sự kiểm soát chính xác của anh, cấu trúc trò chơi tránh được cảm giác “thiếu thốn nội dung”, loại bỏ h*m m**n ôm đồm mọi thứ, tập trung trực tiếp vào chủ đề họ thực sự muốn thể hiện.

Kha Nghê cắn miếng trứng lòng đào, giọng mơ hồ khen: “Bạn trai em giỏi thật đấy.”

Cô chưa bao giờ nói với Cảnh Tư Tồn câu nào như thế, khiến anh tưởng là cô đang trêu, nhướng mày xoay màn hình lại, liếc nhìn vài cái rồi bật cười khẽ: “Nửa gói mì mà đã thu mua được em à?”

Kha Nghê cảm thấy tâm trạng mình dạo này tốt lên nhiều.

Nhiều năm trước, cô cũng từng ngồi trên ghế sofa, nhìn Cảnh Tư Tồn trong chương trình truyền hình nói chuyện trôi chảy, chỉ cảm thấy bị anh áp đảo hoàn toàn.

Còn bây giờ—

Cô đang ăn bát mì do “kẻ thù” nấu, lại còn có thể mặt mày rạng rỡ mà khen người ta được.

Cảnh Tư Tồn ngẩng đầu lên: “Cười gì thế?”

Kha Nghê nói, hồi nhỏ cô từng thề dưới ánh đèn rằng:

“Cảnh Tư Tồn với em, đời này nước sông không phạm nước giếng.”

Cảnh Tư Tồn bước tới, chống tay lên lưng sofa, cúi người xuống, khẽ cọ mũi mình vào mũi cô: “Không phạm nước giếng thế nào?”

Anh vòng tay ôm eo cô, kéo sát vào lòng, bàn tay dọc theo sống lưng trượt xuống: “Hửm? Không đội trời chung là thế nào?”

Kha Nghê há miệng khẽ c*n v** c* anh.

Cảnh Tư Tồn khẽ hừ một tiếng, không tránh né, bị cắn xong còn rũ mi nhìn xuống, giọng khàn khẽ ám chỉ: “Khỏe rồi à?”

Hơi thở hai người quấn lấy nhau.

Kha Nghê khẽ khép mắt, trong ký ức mơ hồ và run rẩy, chỉ “ừ” một tiếng khe khẽ…

——

Ngày thứ tư sau khi về nước, Kha Nghê nhận được gói hàng mẫu đồ chơi mô hình mà bên thương hiệu gửi tới.

Cô mang theo chúng trở lại trường một chuyến.

Trong trường vẫn còn vài lớp chuyên ngành chưa thi xong, còn bố cô thì vẫn đang đi làm, chưa được nghỉ.

Kha Nghê đến trước cửa văn phòng giảng viên của khoa Kiến trúc, nhẹ nhàng gõ cửa.

Giọng của bố cô vang lên: “Vào đi.”

Cô đẩy cửa bước vào: “Bố ạ.”

Trước khi đến, cô đã gọi điện nói với ông. Khi ấy, bố cô đang xem tin tức trên máy tính.

Trên bản tin là giải thi đấu tính toán quốc tế ở nước ngoài, người đạt giải quán quân là Thân Mẫn, từng được gọi là “thần đồng tính nhẩm”.

Một giảng viên đồng nghiệp đến xem cùng, khen ngợi: “Oa, Mẫn Mẫn giỏi thật.”

Mấy tháng không gặp, bố Kha Nghê cau mày nói: “Nghê Nghê, con cũng nên cố gắng hơn nữa đi.”

Kha Nghê đã bị ảnh hưởng bởi Cảnh Tư Tồn và nhóm bạn của anh.

Gần mực thì đen, gần son thì đỏ.

Giờ gặp tình huống thế này, cô chẳng buồn vội vàng tự kiểm điểm nữa.

Cô nghiêng đầu, khẽ lẩm bẩm:

“Bố sao không đi thi đi?”

“Bố cũng đâu có làm viện trưởng đâu.”

Bố cô lập tức cảnh giác: “Nghê Nghê, con vừa nói gì đấy?”

“……”

Kha Nghê lấy trong túi vải ra hai hộp mô hình nhỏ, đặt lên bàn làm việc của bố mình: “Bố ơi, đây là loạt blind box con thiết kế, đã được tung ra thị trường rồi. Bên thương hiệu nói mấy ngày nay bán cũng khá tốt. Con tặng bố hai cái.”

Bố cô chỉ liếc qua, rồi đặt trở lại chỗ cũ, trong mắt mang theo chút thất vọng: “Bố còn phải họp, lát nữa nếu Phùng Tử An đến thì con đưa tập tài liệu này cho cậu ấy nhé.”

Vẫn còn dám sai cô làm việc vặt nữa sao?

Kha Nghê thầm nghĩ: Hay là con xé luôn cho rồi!

Tất nhiên, cô chỉ nghĩ vậy chứ không làm thật.

Điều khiến Kha Nghê bất ngờ là—

Chỉ mới mấy tháng không gặp, khí chất của Phùng Tử An đã thay đổi hoàn toàn.

Cái “lỗ mũi tinh anh” ngày nào lại chẳng còn ngẩng cao, thậm chí giờ còn không hề phô ra cánh mũi to.

Kha Nghê không biết chuyện dư luận trên mạng đã khiến Phùng Tử An trải qua những gì.

Từ kiêu ngạo biến thành tự ti.

Phùng Tử An gầy gò, da sạm, cúi đầu ủ rũ như con lừa mất hồn.

Thấy người ngồi trong ghế là Kha Nghê, vẻ mặt anh ta lập tức cứng đờ.

Kha Nghê đẩy tập tài liệu tới mép bàn: “Thầy Kha nhờ tôi đưa cho cậu.”

Phùng Tử An cầm lấy, quay người định đi.

Kha Nghê cuối cùng vẫn mềm lòng: “Tiền bối.”

Bước chân anh ta khựng lại.

Phùng Tử An từng nói: “Đã gọi là thi đấu thì so chính là năng lực và tâm lý. Chịu áp lực kém thì đến đây làm gì, đến để khóc à?”

Kha Nghê nhẹ giọng đáp, không châm chọc, chỉ chân thành nói: “Cuộc sống cũng là một đấu trường.”

Phùng Tử An sững người vài giây, rồi chậm rãi quay đầu, ngẩng cằm lên, cánh mũi lại ló ra như bản năng.

Anh ta nói: “Không cần cô nhắc.”

——

Khi Lâm Tây Nhuận đến tìm Kha Nghê, cô đang nghe cuộc gọi thoại nhóm.

Lâm Tây Nhuận nhẹ nhàng tiến lại, định giơ tay vỗ vai cô.

Nhưng chưa kịp chạm, Kha Nghê đã bình tĩnh quay đầu lại.

Lâm Tây Nhuận có chút chán nản, đẩy gọng kính: “Lại nhìn thấy bóng phản chiếu hả?”

Kha Nghê vẫn cầm điện thoại kề bên tai.

Anh ta trêu: “Ai vậy?”

Cô đáp: “Một người bạn còn lắm mồm hơn cậu.”

Giờ là buổi trưa, hành lang trong trường yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ giọng Tống Dực vang lên trong điện thoại——

“Tôi vậy mà lại thấy hơi hồi hộp.”

“Có phải A Chí nhập vào tôi rồi không?”

“Cà vạt và vest khó chịu quá.”

“Em gái tôi đâu rồi, chuẩn bị blind box cho tôi chưa?”

Kha Nghê khẽ cười, nét mặt tràn đầy sức sống, rõ ràng đã bắt đầu một chặng đường mới.

Lâm Tây Nhuận nhìn cô, mỉm cười: “Chúc mừng nhé.”

Tống Dực và Đới Phàm Trạch đang đại diện cho Neon Blue ký hợp đồng với bên nền tảng.

Tối nay, cả nhóm sẽ tụ họp ở cửa hàng tạp hóa.

Kha Nghê tắt cuộc gọi nhóm, lấy trong túi vải ra một hộp blind box đưa cho Lâm Tây Nhuận.

Anh ta nói: “Lúc nãy tôi thấy Phùng Tử An đấy, trời thì lạnh, mà anh ta đứng khóc trong cái rừng trụi lá kia. Làm tôi chẳng nỡ đi tắt ngang qua luôn.”

Kha Nghê chuẩn bị ra về.

Lâm Tây Nhuận hỏi: “Không ăn trưa cùng à? Đi nước ngoài về trông gầy lắm đấy. Để tôi bồi bổ cho.”

Kha Nghê xua tay: “Để lần sau nhé, bạn trai tôi đang đến đón rồi.”

Lâm Tây Nhuận làm bộ ngạc nhiên: “Ồ hố~”

Kha Nghê đỏ mặt: “Tạm biệt.”

Trên chiếc blind box anh ta cầm có dán một tờ giấy nhớ——

Dù cậu có hay không đủ dũng khí để phá bỏ thế lực xấu, vẫn chúc cậu mãi không bao giờ phải cúi đầu khuất phục.

Nhìn nét chữ, rõ ràng là của Kha Nghê.

Lâm Tây Nhuận tháo kính, trong gió lạnh mùa đông dụi mạnh hai mắt, lẩm bẩm: “Giá mà cậu ấy khen mình tập gym có hiệu quả thì tốt rồi.”

Kha Nghê vừa cười vừa chạy nhỏ ra bãi đỗ xe trước cổng trường.

Cảnh Tư Tồn mặc nguyên một cây đen, giữa khung cảnh cây cỏ tiêu điều trông anh đặc biệt nổi bật. Anh đứng dựa vào xe địa hình, hai tay đút túi quần, chờ Kha Nghê.

Kha Nghê chạy tới, giơ nắm tay đấm thẳng vào bụng anh một cái.

Cô kiễng chân, ghé sát tai anh thì thầm, oán trách anh nói mà không giữ lời.

Rõ ràng đã hứa sẽ nhẹ nhàng, vậy mà lúc cuối vẫn cố tình dùng sức, hại cô sáng nay suýt nữa không xuống nổi giường.

Xong việc rồi còn giả vờ vô tội!!!

Trên hàng mày, chóp mũi và cằm anh đều đọng những giọt mồ hôi chực rơi, trong mắt lại ngập tràn thoả mãn, còn nói xin lỗi vì không kiềm chế được.

Cảnh Tư Tồn bật cười khẽ: “Không phải em bảo anh nhanh lên à?”

Kha Nghê dậm chân: “Là nhanh đi ra ngoài ấy!”

Cổng bãi đỗ xe có mấy người trung niên trông như giáo viên bước vào, trong đó một người đang tiến về phía họ.

“Nghê Nghê.”

Kha Nghê quay lại nhìn.

Bố cô nói: “Tối nay về nhà ăn cơm đi, dì Tôn nói là…”

Lời còn chưa dứt, ông sững lại khi thấy Cảnh Tư Tồn. Ông đánh giá người thanh niên trước mặt, trông có chút quen mắt.

“Cậu chẳng phải là…”

Ánh mắt ông dừng lại trên hai bàn tay đang đan chặt của họ, ngẩn người: “Đây là…”

Cảnh Tư Tồn đưa tay chắn Kha Nghê đang xấu hổ ra sau lưng, bình tĩnh, lễ độ đưa tay ra.

Anh nói: “Thầy Kha, chào thầy.”

Cảnh Tư Tồn vốn là người nói năng ngắn gọn.

Năm ngoái khi tham gia chương trình “Đấu Trí Cực Hạn”, đến phần “nói lời khiêu chiến”, tổ chương trình yêu cầu thí sinh ghi hình những câu mang tính khiêu khích.

Tống Dực nói lảm nhảm mấy phút liền, cuối cùng bị MC chen vào cắt ngang.

Đến lượt ai đó, anh chỉ nói đúng một câu: “Tôi là Cảnh Tư Tồn.”

Kha Nghê tưởng rằng khi đối mặt với bố mình, lời giới thiệu của Cảnh Tư Tồn cũng sẽ ngắn gọn như vậy.

Chào thầy một tiếng rồi thôi.

Không ngờ phần tự giới thiệu của anh lại dài chẳng khác gì đoạn mở màn của Daenerys trong Trò chơi vương quyền —

Cảnh Tư Tồn thong thả nói: “Cháu là Cảnh Tư Tồn. Là người ngưỡng mộ Kha Nghê, cũng là fan hâm mộ tài năng, năng lực và thiên phú nghệ thuật của em ấy. Hiện đang nỗ lực để trở thành ứng cử viên cho vị trí bạn đời của Kha Nghê, mong thầy Kha có thể ủng hộ thêm một chút.”

Anh nói với vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc.

Kha Nghê nghe mà mặt đỏ bừng…

Bố cô cao gần một mét tám, vậy mà đứng trước khí thế của Cảnh Tư Tồn lại trông như một ông già nhăn nheo nhỏ bé…

Không xa đó, vài đồng nghiệp khác của ông cũng đang đứng nhìn. Bố cô nhất thời nghẹn lời, trừng mắt nhìn trân trối.

Không biết nên chào chàng thiên tài trong ấn tượng trước, hay nên phản bác chuyện con gái mình “thiên phú bình thường”…

Hay là nên lên tiếng trước về cái danh “ứng cử viên bạn đời” kia mới phải.

Giáo sư Vương bước lại: “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

Bố Kha Nghê mới miễn cưỡng bắt tay với Cảnh Tư Tồn, cười gượng gạo, lúng túng rút lui.

Kha Nghê vui vẻ gọi to: “Giáo sư Vương! Em về rồi đây ạ!”

Gương mặt nghiêm nghị của giáo sư Vương bỗng trở nên hiền hòa vì nụ cười: “Kha Nghê à, thầy rất vui khi thấy em như thế này. Cái hộp đồ chơi nhỏ trên bàn làm việc của bố em bị thầy chiếm làm của riêng rồi nhé.”

Trước khi chia tay, giáo sư Vương còn nói: “Bạn trai không tệ đâu.”

Kha Nghê đỏ mặt, mỉm cười đáp: “Cảm ơn giáo sư Vương ạ!”

Trên đường trở về, Kha Nghê không kìm được, hỏi Cảnh Tư Tồn vì sao đột nhiên lại nói một màn tự giới thiệu như thế.

Cô hỏi: “Anh nói thế là để bênh em à?”

Cảnh Tư Tồn đáp: “Không, anh nói thật lòng đấy.”

Kha Nghê khúc khích cười: “Anh hình như chọc giận bố em rồi.”

Cảnh Tư Tồn nói: “Chỉ cần em thích là được, anh đâu có yêu bố em đâu.”

Còn bên kia——

Trong tòa nhà văn phòng của nền tảng kia, Tống Dực và Đới Phàm Trạch đều ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest.

Một người gầy, một người mập.

Hai người ngồi nghiêm túc, đoan trang, đối diện với nhóm nhân viên bên phía nền tảng.

Vị tổng đạo diễn tiền nhiệm nói: “Tôi đứng về phía bọn trẻ, mong được cùng đi với những đối tác thật sự nghiêm túc làm việc.”

Nhân viên phía nền tảng đáp: “Ông yên tâm, hành vi của một số đội ngũ khác vốn đã nổi tiếng trong giới, chúng tôi tuyệt đối sẽ không như thế đâu, xin ông hãy tin tưởng chúng tôi.”

Người này trông rất giống Thứ Ba.

Tống Dực thản nhiên chen vào: “Ai lừa người là chó con đái dầm.”

Đới Phàm Trạch lập tức vung tay đập một cái vào sau đầu Tống Dực: “Xin lỗi người ta đi!”

Tống Dực ôm đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Tổng đạo diễn và phía nền tảng đều bật cười, bầu không khí đàm phán hợp tác trở nên hết sức vui vẻ.

Họ đóng dấu, ký tên vào phần cuối hợp đồng, rồi bắt tay nhau, chúc xưởng làm việc của họ trong tương lai sẽ sáng tạo ra nhiều tựa game hay hơn nữa.

Gió lạnh thổi tan màn sương xám ảm đạm của mùa đông. Chiều hôm ấy, khi hoàng hôn dần buông xuống, Hà Chí vừa thi xong kỳ thi cuối kỳ liền xách vali chạy như bay vào cửa hàng tạp hóa.

Hà Chí vừa khóc vừa ôm chầm lấy từng người: “Chúng ta thành công rồi!”

Thứ Ba đeo kính bảo hộ chống gió màu đen, trông vừa ngầu vừa đẹp trai, chỉ là tính cách quá giống Tống Dực, đặc biệt ồn ào.

Nó nhảy nhót, nhào tới, nhất định phải tham gia vào bữa tiệc ăn mừng mà nó chẳng hiểu đầu đuôi này.

Trên chiếc bàn vuông trong tiệm chất đầy đồ ăn mừng: gà quay, vịt quay, xiên nướng, bánh ngọt, đồ ăn vặt.

Năm người nâng lon bia trong tay, cụng vào nhau lần nữa.

“Chúc cho tương lai của chúng ta ngày càng tốt hơn.”

“Ngày càng tốt hơn!”

Cửa hàng tạp hóa vẫn giữ nguyên cách chống rét ngày xưa của ông bà Cảnh Tư Tồn:

Tấm rèm cửa dày nặng như chiếc chăn bông lớn;

Máy sưởi điện tỏa ra hơi ấm khiến căn phòng nóng hừng hực.

Kha Nghê, Cảnh Tư Tồn, Tống Dực, Đới Phàm Trạch và Hà Chí quây quanh bàn, vừa cười vừa trò chuyện rôm rả.

Thế giới này bao la muôn hình vạn trạng, mỗi người đều có lựa chọn và số phận của riêng mình——

Vị tổng đạo diễn từng dựa thế làm bậy, người đã phụ trách kéo dài chương trình Đấu Trí Cực Hạn, lúc này đang bị mắc kẹt trong một buổi tiệc rượu. Ông ta bị ép nâng ly hết lần này đến lần khác, uống đến cay xé cổ họng.

Ông ta nói: “Tôi thật sự không uống nổi nữa rồi.”

Nhà đầu tư quyền lực ngồi cạnh cười lạnh: “Đừng làm mất hứng chứ, chút rượu này còn không chịu được thì làm sao đảm đương nổi chương trình mới?”

Ông ta vội nở nụ cười nịnh bợ: “Đùa thôi, hôm nay liều mạng bồi quý nhân đây.”

Quay đầu lại, ông ta nổi giận với trợ lý đang đứng chờ ngoài hành lang: “Cút đi lấy cho tôi chai nước khoáng!”

Trong khi đó, Hạ Ký Dĩ đang bị người đại diện mắng té tát.

Đại diện giận đến mức hất luôn cái ly xuống đất: “Lúc trước cho cậu cơ hội tốt như thế, cậu lại làm hỏng! Công ty ký cậu vào đâu phải để dọn hậu quả cho cậu! Công ty nói tân binh khác hợp với quảng cáo này hơn, cậu rút đi!”

Hạ Ký Dĩ siết chặt nắm đấm: Loại ngu ngốc đó cũng dám tranh cơ hội với tôi à?

Ánh mắt cụp xuống, trong đôi đồng tử giấu kín sự độc địa lạnh lùng.

Nhưng trên mạng xã hội, bài đăng của hắn lại hoàn toàn khác, vô tình để lộ một đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương hại.

Trợ lý đạo diễn từng tham gia Đấu Trí Cực Hạn nhận được một cuộc gọi từ vị tổng đạo diễn tiền nhiệm.

“Bên tôi có một chương trình nhỏ, cậu có đến không?”

Anh ta không hề do dự: “Tôi đến.”

Đã từng chọn sai một lần, không thể để sai thêm nữa.

Lâm Tây Nhuận đứng trước cổng Cục Dân Chính, đón người mẹ vừa làm xong thủ tục ly hôn.

Mẹ anh lo lắng nói: “Nhuận Nhuận, chẳng phải con bảo dạo này thầy của con có chút ý kiến sao? Mau quay lại giúp thầy làm việc đi!”

Lâm Tây Nhuận cười khẽ, tự giễu: nịnh bợ cũng có lúc sẽ thấy mệt, thấy chán.

Kệ nó đi thôi.

Lâm Tây Nhuận nói: “Mẹ này, mẹ nói xem, nếu con chỉ dựa vào thực lực của mình thì có tìm được con đường tốt không?”

Mẹ anh gật đầu: “Mẹ tin là con làm được.”

Hai mẹ con chui vào chiếc taxi giữa gió tuyết, đến quán ăn bình dân gần đó để ăn món vịt quay mà họ đã lỡ hẹn suốt bao năm nay.

Ông Chu Dã – cán bộ về hưu, đang ở nhà vừa xem tin tức vừa tập giãn cơ, quay đầu lại thấy bạn gái mình đang chọn mua mấy hộp blind box.

Chu Dã cười hề hề.

Đây chẳng phải là do cô em khóa dưới của anh thiết kế sao!

Bố của Kha Nghê đang uống bát canh thanh nhiệt do mẹ kế của Kha Nghê nấu. Bà càm ràm: “Lão Kha, rốt cuộc là chuyện gì mà anh bốc hỏa đến mức này? Miệng nổi đầy mụn nước cả rồi…”

Lão Kha vừa bực bội vừa chán nản, trong đầu cứ lặp lại cảnh Kha Nghê nắm tay Cảnh Tư Tồn.

Lại nhớ đến lời Kha Nghê từng nói: “Bố ơi, cái bài toán que diêm mà con nói trong hiệu sách hồi nhỏ ấy, thật ra là con nghe thầy ở lớp Toán nâng cao kể lại.”

Từ mùa hè năm ngoái, rất nhiều chuyện đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát và kỳ vọng của ông.

Mẹ kế lại hỏi: “Em hỏi mình đấy!”

Ông Khả đập bàn: “Biết cái gì mà nói!”

Mẹ của Kha Nghê lúc này đang đi du lịch cùng Eric, chụp rất nhiều ảnh gửi cho cô.

Trong đoạn tin nhắn thoại, mẹ cô nói: “Mẹ có một viên Paraíba màu sắc, nguồn gốc, độ trong suốt và ánh huỳnh quang đều cực kỳ đẹp, mẹ vẫn chưa nỡ bán…”

Gần đây có một người bán trong nước bằng cách này cách khác đã liên hệ được với mẹ của Kha Nghê, ra giá rất cao.

Mẹ cô đang do dự.

Kha Nghê từng thấy viên đá Paraíba xanh huỳnh quang đó trong tay mẹ mình.

Nó thật sự rất đẹp.

Cô từng ôm tham vọng, đợi đến khi kiếm được tiền sẽ mua lại, giữ lấy để tự đeo.

Nhưng mà…

Kha Nghê mỉm cười, khích lệ mẹ: “Gặp được người có duyên với màu xanh huỳnh quang rồi đấy, nếu muốn bán thì cứ bán đi mẹ.”

Từ cửa sổ căn phòng thuê có thể nhìn thấy tiệm tạp hóa phía dưới.

Hai đứa học sinh tiểu học vừa mua đồ ăn vặt xong, vén rèm cửa bước ra khỏi tiệm.

Ngắt điện thoại, Kha Nghê quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Cảnh Tư Tồn.

Cô hỏi: “Bên họ vẫn chưa có tin tức gì à?”

Cảnh Tư Tồn để trần, lười biếng dựa vào sofa, thản nhiên nhìn cô: “Chưa.”

“Anh mặc áo vào đi!”

Cảnh Tư Tồn nghiêng đầu, để lộ vết cắn trên cổ: “Anh tưởng em thích ngắm kiệt tác của mình chứ.”

Kha Nghê: “……”

Mùa đông năm nay, những người xung quanh họ liên tục nhận được tin tốt —

Lữ Nghiêu và đàn chị cùng thiết kế một đoạn phim quảng cáo hoạt hình, đoạt giải nhì trong cuộc thi.

Lữ Nghiêu có thể sẽ gia nhập đội ngũ của đàn chị, bận rộn mà rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Dòng trạng thái trên mạng xã hội của cô đổi thành “Mặt trời đang dần dâng lên.”

Gần đây, tình trạng của bố Cảnh Tư Tồn cũng khá tốt.

Tuy phần lớn thời gian vẫn chưa nhận ra ai, nhưng giờ ông đã có thể đứng trên ban công phơi nắng, dưới sự dìu đỡ của mẹ Cảnh Tư Tồn.

Mẹ anh vì sự thành công của các con mà tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

Bà thậm chí còn mua một máy làm móng trên mạng, cùng dì Vu – người giúp việc chăm sóc bà nội, ở nhà làm móng và uốn tóc.

Trên tivi vẫn chiếu đi chiếu lại tập chương trình mà Cảnh Tư Tồn đoạt quán quân, dải ruy băng tung bay, bay thẳng vào lòng mẹ anh.

Bà vừa ngân nga vừa hỏi dì Vu: “Không tìm thấy cây uốn tóc à?”

Bố Cảnh Tư Tồn bỗng mở miệng: “Tư Tồn.”

Mẹ anh giật mình quay lại.

Ánh mắt bố anh trong trẻo, cơ mặt hơi co giật, ông nói: “Con trai tôi đoạt quán quân rồi.”

Mẹ anh rưng rưng nước mắt: “Lão Cảnh! Ông có biết tôi là ai không?”

Ông đáp: “Bà là vợ tôi chứ ai.”

Mẹ Cảnh Tư Tồn bật khóc nức nở.

Dì Vu thì đầy dấu hỏi trên đầu, vừa bị bà nội hỏi “Cô là ai thế?” xong, giờ lại cầm một cái hộp ra: “Đây là hộp của cây uốn tóc à?”

Mẹ Cảnh Tư Tồn lau nước mắt: “Không phải.”

Họ vừa vui mừng vì bố Cảnh Tư Tồn đã nhận ra người thân, vừa tò mò không hiểu trong cái hộp được bọc kín nhiều lớp ấy là thứ gì.

Có lẽ đó là món đồ mà bà nội của Cảnh Tư Tồn giấu đi sau khi mắc bệnh Alzheimer.

Bà cụ đã không còn phân biệt được giá trị hay công dụng của đồ vật nữa, ngay cả vòng ngọc cũng từng ném vào thùng rác.

Không biết rốt cuộc là thứ gì mà cụ lại cất kỹ đến thế.

Hai người cùng nhau bóc từng lớp giấy báo và từng vòng băng keo quấn chặt bên ngoài.

Chiếc hộp khẽ rung lên, phát ra tiếng va chạm của vài món đồ nhỏ bên trong.

Mẹ của Cảnh Tư Tồn vừa cười vừa nói đùa: “Có khi chỉ là một hòn đá thôi cũng nên?”

Mở ra mới biết, bên trong là chiếc nhẫn vàng mà Cảnh Tư Tồn đã mua cho bà nội sau khi kiếm được tiền.

Cụ già vẫn còn hỏi: “Cháu là ai thế?”

Ba người trung niên trong phòng khách nhìn người ngồi trên xe lăn, khóe mắt đều đỏ hoe.

Cảnh Tư Tồn nhận được điện thoại từ mẹ, nghe bà vừa khóc vừa cười kể lại những chuyện ấy.

Kha Nghê cũng ghé tai sát vào điện thoại của anh.

Cô cảm thấy vui lây.

Cảnh Tư Tồn có ràng buộc, nhưng anh lại lớn lên trong tình yêu thương.

Thật tốt biết bao.

Ngoài những tin tốt ấm lòng đó, hôm nay cũng là một ngày vô cùng quan trọng với studio Neon Blue.

Tựa game thứ hai mà họ cùng thiết kế chính thức bước vào giai đoạn thử nghiệm chuyên sâu.

Tống Dực gửi một biểu cảm “OK” trong nhóm, báo rằng địa điểm đã được thuê xong.

Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn nhanh chóng đến nơi, gặp gỡ những người bạn sẵn lòng giúp thử nghiệm.

Họ dựng điện thoại ghi lại toàn bộ quá trình, rồi quên mất thân phận nhà thiết kế của mình, hòa mình vào cuộc đấu trí, đấu sức sôi nổi cùng các người chơi khác.

Đây là một trò chơi về tích lũy phần thưởng, sau ba tiếng đồng hồ, ngoài Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn ra, những người còn lại đều bị loại vì số tích lũy không đủ để tranh ngôi quán quân.

Kha Nghê ngồi trên mép một chiếc bàn.

Cảnh Tư Tồn vắt chân, ngồi ngược trên ghế, tì cằm lên lưng ghế.

Hai người đối diện nhau, như quên hết mọi người xung quanh.

Đây là một ván cờ “zero-sum”, thắng bại phân định rõ ràng.

Không có chuyện giảng hòa.

Không có chuyện đôi bên cùng có lợi.

Hai người sắc bén đối đầu, ánh mắt chạm nhau, chẳng ai chịu nhường ai.

Ánh nhìn của họ quấn lấy nhau, nhưng trong đầu lại đang vận hành cực nhanh, tính toán xem làm sao có thể “tiêu diệt” đối phương triệt để nhất.

Hà Chí đứng quan sát cách đó không xa, nhìn chị Kha Nghê và anh Cảnh, bỗng sinh ra một thứ ảo giác “lóe lửa lách tách” trong đầu.

Sau lần ví von “thiên lôi câu địa hỏa” lần trước, Hà Chí lại vắt óc để tìm ra một cách miêu tả chuẩn xác hơn cho bầu không khí giữa hai người.

Cuối cùng, cậu cũng nghĩ ra.

Kha Nghê như một ngọn núi lửa sống.

Cảnh Tư Tồn thì càng giống hơn.

Mà cảnh hai người đối đầu với nhau trông chẳng khác gì——

Hai ngọn núi lửa đang va chạm.

Dung nham sôi trào.

Lưỡi lửa cuộn trào mãnh liệt.

Bề ngoài họ có vẻ là hai kẻ không chịu khuất phục, quyết chí giành phần thắng, ai nấy đều muốn làm chủ cuộc chơi.

Nhưng thực ra, sâu thẳm trong họ lại đang rục rịch, có thể lao về phía nhau, hòa vào nhau bất cứ lúc nào.

Kha Nghê hơi ngẩng cằm: “Hay là anh chọn A đi, em chịu thiệt một chút, thua cũng đỡ mất mặt.”

Cảnh Tư Tồn khẽ cười: “Chọn A chẳng phải là chết chắc à? Hay em chọn A đi, để anh chịu thiệt?”

Đới Phàm Trạch xem đến say sưa, còn bóc hạt dưa ăn giòn rụm.

Tống Dực thì chỉ muốn xông tới kéo hai người ra, đàm phán thì đàm phán, đứng gần thế để làm gì chứ!

Hà Chí không nén được, khẽ nói: “Anh Tống, anh thấy anh Cảnh với chị Kha Nghê giống gì không?”

Tống Dực nở nụ cười đầy ẩn ý: “Kẻ thù không đội trời chung.”

Nhưng nghe nói mấy hôm nay anh Cảnh chưa về nhà đâu nhé.

Anh đang thuê phòng ngoài ở cơ mà.

Hà Chí đỏ bừng cả mặt, định mở miệng nói gì đó.

Đới Phàm Trạch lắc đầu: “A Chí à, người giả vờ ngủ thì gọi kiểu gì cũng chẳng tỉnh đâu.”

Tổng điểm thưởng của Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn bằng nhau.

Cuối cùng, xem như hòa.

Thật ra kết quả không quan trọng, điều quan trọng là trò chơi có lỗi nào không, và có đủ tốt hay chưa.

Họ cùng bắt taxi đưa những người bạn thử nghiệm về, rồi lại ngồi rà soát, chỉnh sửa đến tận nửa đêm.

Khi hai người nắm tay nhau trở về căn phòng thuê, Kha Nghê chợt nảy ra một thắc mắc.

Cô hỏi: “Cảnh Tư Tồn, anh biết rõ cách để có được lợi thế ở vòng cuối, sao lại không làm theo?”

Cảnh Tư Tồn đáp: “Anh mất tập trung rồi.”

Khi xem lại bản ghi, Cảnh Tư Tồn nêu ra rất nhiều vấn đề.

Kha Nghê tưởng rằng anh mất tập trung trong lúc chơi là vì phải cùng lúc suy nghĩ về việc tối ưu trò chơi.

Dù sao thì lúc này, trông Cảnh Tư Tồn vẫn giữ dáng vẻ đang nhíu mày trầm ngâm.

Mặt trăng như phủ một lớp sương mỏng, lặng lẽ ẩn mình sau màn sương lay động.

Những vì sao thỉnh thoảng khẽ lóe sáng.

Cảnh Tư Tồn bất chợt cúi người, ngang tầm mắt, chăm chú nhìn vào mắt Kha Nghê với vẻ nghiêm túc.

Anh hỏi: “Em có thích tổ chức đám cưới bên bờ biển không?”

Câu hỏi đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kha Nghê.

Nhịp tim cô bỗng trở nên dồn dập, vang dội hơn cả cơn gió xuyên qua con hẻm nhỏ ngoài kia.

Cơn gió đêm lạnh buốt chẳng thể xua tan được hơi ấm rực cháy trong lồng ngực. Kha Nghê chủ động nâng mặt Cảnh Tư Tồn lên, khẽ hôn anh một cái.

Cảnh Tư Tồn hỏi: “Ý là sao?”

Kha Nghê đung đưa chiếc túi vải, vừa nhảy chân sáo vừa chui vào trong hành lang: “Để em suy nghĩ thêm đã!”

Cảnh Tư Tồn đi theo sau, mỉm cười.

Vừa cười, anh vừa nghĩ xem làm thế nào để đưa viên đá Paraiba màu xanh neon mà anh đã đặt trước đó vào trong trò chơi, dùng nó làm phần thưởng bất ngờ tặng cho Kha Nghê.

Có lẽ cô sẽ cảm động.

Nhưng chắc cũng chẳng mềm lòng đâu.

Có khi cô vẫn sẽ ánh mắt sáng rực, tiếp tục ra sức tính toán trong game để hạ gục anh.

Nghĩ vậy, lại thấy thật đáng mong chờ.

【Hoàn chính văn.】

Bình Luận (0)
Comment