Editor: Nhan
"Lần này muội trở về trong bao lâu?" Mộ Dung Hàn liếc ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, sắp đến giờ Hợi, khoảng cách tới hừng đông chỉ còn mấy canh giờ.
Đợi đến khi màn đêm rút đi, mặt trời mọc, cô sẽ biến mất sao?
Quỷ hồn không thể ở dưới ánh mặt trời.
"Huynh muốn ta ở lại bao lâu?" Khúc Yên nương theo ánh mắt hắn, cũng nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm, bỗng nhiên mỉm cười, "Hàn ca ca, ta không phải quỷ hồn.
"
"Muội không phải quỷ hồn?" Mộ Dung Hàn cau mày, mắt đen dán chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Vậy bây giờ muội là gì?"
Trước kia là hắn tự tay hạ táng cô, trông trước mộ cô bảy ngày.
Cô không có khả năng còn sống.
Mà dung mạo của cô vẫn duy trì như ban đầu, một chút cũng không đổi, vẫn là thiếu nữ mười sáu tuổi tươi tắn dễ thương.
Hết thảy đều chứng minh cô không phải người sống.
"Ta là tiên hoa trên trời.
" Khúc Yên sớm đã nghĩ kỹ lí do, nói dối không chớp mắt, "Ta đến thế giới của huynh là vì giúp huynh.
Câu này trước kia ta cũng đã nói, nhưng mà huynh không tin.
Lần này ta trở về vẫn là vì giúp huynh.
Chỉ là không biết huynh còn hoài nghi ta hay không?"
"Tiên hoa?" Trong lòng Mộ Dung Hàn khẽ động, cúi đầu nhẹ ngửi bên cổ cô.
Trên người cô thật sự có hương hoa mê người.
"Huynh không tin?" Khúc Yên bị hắn làm cho ngứa, rụt cổ một cái.
Cô khẽ động, hắn liền theo bản năng ôm cô chặt hơn một chút, sợ cô biến mất.
"Ta tin.
" Hắn trầm thấp nói, "Nha đầu, ta muốn hỏi muội một vấn đề.
"
"Cái gì?"
"Nếu muội là tiên hoa, vậy muội từ thiên đình xuống lúc nào?"
Khúc Yên mỉm cười: "Huynh đoán xem.
"
Mộ Dung Hàn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng tựa cằm trên tóc cô, ôn nhu vuốt ve, thấp giọng nói: "Ta đoán là hôm muội cứu ta ra khỏi phủ công chúa.
"
Bây giờ hồi tưởng lại, tất cả nghi vấn đều có đáp án --
Vì sao tình tính cô thay đổi bất thường, từ ác độc ngược đãi hắn đột nhiên đã biến thành tốt bụng giúp đỡ hắn?
Thì ra cô không phải Tam công chúa chân chính! !
Làm sao mà cô thân là một người luyện võ, tay lại mịn màng, không có vết chai nào?
Thì ra là tiên thuật.
"Huynh đoán đúng rồi.
" Khúc Yên không nói thẳng.
Cô không thể nói mình thi hành nhiệm vụ xuyên nhanh.
Đây là cấm kỵ.
Nhưng mà, cô và tiên trên trời cũng gần giống nhau, mặt dày làm Hoa tiên tử một lần cũng không sao.
"Nếu muội là tiên tử, vậy muội! ! " Mộ Dung Hàn hơi buông lỏng cánh tay, dùng bàn tay giữ chặt eo thon của cô, tư thế này khiến hắn khống chế cô dễ dàng hơn, "Muội còn có thể rời đi hay không?"
Khúc Yên không nói câu nào.
Mộ Dung Hàn thông minh cỡ nào a, từ bên trong sự trầm mặc của cô đã tìm được đáp án.
Màu mắt u ám khẽ biến, hắn bất động thanh sắc nói: "Lần này muội trở về gặp ta là có lời muốn nói sao?"
Khúc Yên gật đầu, nói: "Hàn ca ca, bảy năm trước thời điểm ta rời đi, từng dặn dò huynh rằng bách tính vô tội, không được lạm sát kẻ vô tội, không tàn sát thành trì, huynh còn nhớ chứ?"
Mộ Dung Hàn đáp: "Nhớ kỹ.
"
Khúc Yên không quanh co, nói thẳng: "Bây giờ chuyện phục quốc đã thành, cũng báo được thù lớn nước mất nhà tan trước kia, liệu huynh có thể thu tay lại, đối đãi nhẹ nhàng với tù binh cùng bách tính Bắc triều không?"
Mộ Dung Hàn hạ mi mắt, che lại u ám dưới đáy mắt, tiếp tục thăm dò: "Muội từ trên trời xuống là vì ngăn cản ta?"
"Ta! ! " Khúc Yên đột nhiên khẽ giật mình, nuốt câu trả lời lại vào trong.
Ài?
Bảy năm qua quả nhiên không phải uổng phí, hắn đã trở nên thâm trầm, thế mà giờ lại đang bẫy cô!.