Editor: Nhan
Khúc Yên được xếp ở sương phòng tốt nhất trong phủ tướng quân.
Sau khi cô tỉnh lại liền phát hiện mình đã mất đi tự do.
Phòng cô ở thoải mái dễ chịu lại hoa lệ, còn có mấy chục tỳ nữ nâng tơ lụa, trâm cài, châu báu đưa tới cho cô chọn.
Nhưng cô muốn ra cửa, những tỳ nữ này liền hoảng sợ quỳ một chỗ --
"Cô nương tha mạng!"
Khúc Yên bị chọc giận, cười cười: "Các ngươi mau đứng lên.
"
Chúng tỳ nữ không dám đứng dậy, quỳ dưới đất run rẩy nói: "Xin cô nương tha mạng! Chúng nô tì phụng mệnh hầu hạ cô nương, nếu để cô nương đi mất, chúng nô tì không chỉ đầu rơi máu chảy mà còn có thể bị tru di cửu tộc!"
"Xin cô nương giúp đỡ!"
"Xin cô nương từ bi!"
Chúng tỳ nữ quỳ xuống đất khóc nức nở.
Khúc Yên không cần đoán cũng biết các cô phụng mệnh ai: "Các ngươi đi gọi người có thể làm chủ tới đây.
"
Tỳ nữ đứng đầu cung kính trả lời: "Sáng nay điện hạ đã xuất phủ, trước khi đi ngài có giao phó, để cô nương yên tâm nghỉ ngơi trong phủ, khi nào ngài về sẽ lập tức đến tìm cô nương.
Nếu cô nương muốn ăn cái gì thì cứ việc phân phó, điện hạ đã cho mời ngự trù tốt nhất trong kinh thành đến.
"
"Được, ta chờ hắn.
" Khúc Yên không muốn làm khó những tỳ nữ vô tội này, phất phất tay, nói, "Các ngươi lui xuống đi, để thiện phòng làm chút bánh ngọt đưa tới.
"
"Dạ, cô nương.
"
Chúng tỳ nữ một mực cung kính lui ra ngoài.
Khúc Yên vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười.
Bảy năm sau Mộ Dung Hàn thực sự có tiến bộ!
Vừa xấu bụng lại tàn nhẫn.
Hắn nắm chính xác điểm yếu của cô, lấy tính mạng đám người vô tội tới uy hiếp cô.
Hắn sợ cô biến mất, trở lại trên trời sao?
! !
Khúc Yên vui chơi giải trí đến giữa trưa, Mộ Dung Hàn vội vã trở về.
"Yên Nhi, đồ ăn trong phủ có hợp khẩu vị của muội không?"
Hắn mặc quân phục, dáng người cường tráng, càng thêm anh tuấn so với thiếu niên bảy năm trước, giống như một thanh bảo kiếm rời khỏi vỏ, phong mang khó nén, khí thế bá đạo.
"Hừ.
"
Khúc Yên hừ nhẹ một tiếng, xoay người không để ý tới hắn.
"Yên Nhi đừng nóng giận.
" Mộ Dung Hàn vòng tới trước mặt cô, véo nhẹ hai má xinh xắn, nâng mặt cô lên, "Có một việc mà muội nhất định sẽ rất muốn biết.
"
Khúc Yên không khỏi có chút hiếu kỳ: "Chuyện gì?"
Mộ Dung Hàn thấy cô đáp lại hắn, dưới lòng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Khi đó muội bỏ mình, họ Nam Cung kia đợi không nổi, tức hổn hển, tuyên bố muốn tìm ta tính sổ.
Bảy năm nay, hắn vẫn luôn tìm muội.
"
"Hắn còn sống tốt không?"
Khúc Yên nghĩ đến Nam Cung Sở, không khỏi có chút áy náy.
Lúc đó cô cần người phối hợp, mượn tay Nam Cung Sở, hoàn thành kế hoạch tử vong .
"Sau khi Bắc triều bại trận, hắn bị quân ta bắt giam, bây giờ còn ở trong lao.
" Mộ Dung Hàn nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôn hòa nói, "Yên tâm, ta biết muội cùng hắn có chút giao tình, sẽ không ngược đãi hắn.
"
Ánh mắt Khúc Yên lưu chuyển, đột nhiên hiểu rõ!
Cô trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, trách mắng: "Huynh hèn hạ!"
Hắn đây là trực tiếp lấy tính mạng Nam Cung Sở áp chế cô!
"Ừ, ta hèn hạ.
" Động tác Mộ Dung Hàn ôn nhu, nhẹ vỗ về mái tóc dài đến eo, "Muội mắng ta, đánh ta, ta đều chịu hết.
"
"Huynh nói đi! Huynh còn bắt người nào tới uy hiếp ta nữa?" Khúc Yên đưa tay véo eo hắn, "Huynh quá ghê tởm, ta sẽ đánh huynh thật đấy!"
"Không còn.
" Mộ Dung Hàn bị véo vừa đau vừa nhột, nhưng hắn chịu đựng, dung túng cô, không hề né tránh.
Mắt hắn toàn ý cười, ẩn giấu cả sự cưng chiều lẫn thương đau.
Cô là tiên nữ trên trời, hắn không còn biện pháp khác để giữ cô lại.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể hèn hạ lấy mạng người buộc chặt cô bên người.
"Tại sao huynh phải làm như vậy? Ta cũng không muốn đi.
" Khúc Yên véo hắn không chịu thả, ngón tay có chút đau, vậy mà một tiếng đau hắn cũng không kêu.
"Ta cũng không biết vì sao.
" Mộ Dung Hàn nhìn chăm chú đôi mắt rực rỡ như biết phát sáng của cô, trầm thấp nói, "Yên Nhi, ta thẳng thắn nói cho muội biết, đây là xuất phát từ nội tâm ta, ta không thể tự kiềm chế.
Ta không biết vì sao, chỉ muốn gắt gao cột muội vào bên cạnh, không để muội đi, không để muội lại biến mất.
"
"Vậy huynh nghĩ xem rốt cuộc là vì cái gì!" Khúc Yên tức giận hất tay ra.
Hắn làm bằng sắt sao?
Cũng không biết đau.
Cô mắng cũng vô dụng, muốn đánh nhưng lại không hạ thủ được.
Thực sự vô cùng ghét!
Cô không để ý đến hắn nữa, quay người đi vào phòng trong, thả rèm kết bằng hạt châu xuống.
Mộ Dung Hàn đứng tại chỗ, nhíu mày.
Cô muốn hắn nghĩ cái gì?
Giữ cô lại là một loại bản năng, hắn không muốn lại mất cô.
Việc này cần gì cần suy nghĩ.
.