Editor: Nhan
Ánh mắt Mộ Dung Hàn khẽ động, trầm mặc phút chốc.
Đúng là hắn đã nói không quan tâm tới chuyện yêu đương.
Thích là cái gì, đến nay hắn còn chưa rõ.
"Hàn ca ca, huynh thích ta không?" Khúc Yên trực tiếp hỏi, "Bởi vì ta là tiên tử , huynh mới thích ta sao?"
Dù sao loại sắc thái kỳ ảo này dễ dàng làm cho con người ta mê muội.
"Không phải." Mộ Dung Hàn suy tư thật lâu mới nói, "Không liên quan đến thân phận của muội.
Ta thích ôm muội, thích......!Giống như ngày đó tại khách điếm vậy, thân cận cùng muội."
Hắn là chỉ nụ hôn khi đó.
Đó là lần đầu tiên hắn hôn một nữ tử.
Lần đầu tiên nếm được loại cảm giác kỳ diệu kia.
Bảy năm dài đằng đẵng, ký ức vẫn tựa như ngày hôm qua, hắn chưa bao giờ quên.
"Hàn ca ca, kỳ thực ta rất thích huynh." Khúc Yên nhìn hắn, khẽ nói, "Đây là một loại trực giác, ta không thích lừa gạt chính mình.
Ta cũng thích ôm huynh, cảm giác nằm trong lồng ngực huynh thật ấm áp, rất yên ổn, cũng thích thân cận với huynh......!Đây đều là phản ứng chân thật nhất từ nội tâm ta."
Cô chậm rãi nói, phát hiện mắt hắn dần sáng lên như ánh sao đầy trời phản chiếu trong tròng mắt đen láy như bảo thạch, rực rỡ mà nóng bỏng.
"Ta không biết huynh có cảm giác gì với ta, cũng không biết huynh nghĩ gì về việc yêu nhau và ở bên nhau." Cô nói tiếp, "Nhưng ở chỗ này......"
Cô chỉ vị trí tim mình, "Nơi này có huynh."
Mắt Mộ Dung Hàn sáng kinh người, rực rỡ như ánh lửa.
Hắn ôm cô, cánh tay dùng sức siết chặt, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng khàn khàn: "Chỗ này của ta......"
Hắn bắt được một tay cô, đặt lên ngực trái của mình, "Cũng có muội."
Thì ra đây chính là thích sao?
Trong lòng có cô, chỉ có cô.
Muốn cô, chỉ muốn cô.
"Yên Nhi, ta không thích muội." Hắn hôn môi cô, hơi thở nóng bỏng, "Ta yêu muội."
Ba chữ này, hắn nói rất thấp nhưng lại hết sức rõ ràng.
Cuối cùng hắn đã hiểu, nỗi ám ảnh muốn giữ cô ở lại không chỉ là chấp niệm......
Hắn cũng không ép hỏi cô thích hay là yêu, chỉ cần cô mãi luôn nằm trong ngực hắn như bây giờ là được rồi.
Hắn nhắm mắt hôn cô, mang theo sự thận trọng yêu thương cùng mãnh liệt không thể khống chế, bắt đầu cướp đoạt.
"Hàn ca ca......" Khúc Yên ở thế bị động, bị hắn chiếm hết quyền chủ động.
Hắn như được khai sáng.
Mãnh liệt mà nhiệt huyết.
Giống như mặt trời mùa hè nóng bức khiến cô tan chảy.
"Yên Nhi, ta yêu muội." Hắn nói thêm một lần, bá đạo gặm nhấm sự ngọt ngào mà hắn khao khát đã lâu.
Không gian trong xe ngựa vô cùng bí mật, bị rèm ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hắn áp đảo cô trên nệm êm, ăn tủy trong xương mới biết nó cũng ngon, tìm tòi thật sâu.
Xe ngựa còn đang di chuyển, xa phu phía ngoài vẫn điều khiển xe, thỉnh thoảng giơ roi hét lớn "Giá"!
Khúc Yên bị Mộ Dung Hàn hôn mà mặt đỏ tới mang tai, nghe được thanh âm xa phu, xấu hổ không chịu được, đưa tay chống trên ngực hắn: "Hàn ca ca, đủ rồi......!Bên ngoài còn có người."
"Chưa đủ." Đôi mắt Mộ Dung Hàn như cất giấu ánh lửa.
Hắn tự tay che lỗ tai cô, "Thế này thì muội sẽ không nghe thấy."
Hắn nói xong lại cúi đầu hôn.
Khúc Yên bị bịt lỗ tai, ưm ưm kháng nghị hai tiếng nhưng hắn không quan tâm, giống như ngựa hoang mất cương, tuỳ tiện phóng về phía trước.
Xe ngựa xóc nảy, hắn hôn môi cô không chịu buông, đồng thời ôm lấy cô, trở mình để cho cô ngồi trên người hắn, tiếp tục hôn sâu.
"Hàn ca ca, huynh còn không thả ta ra, ta sẽ nhảy xuống xe......" Khúc Yên thật vất vả mới tìm được cơ hội, đẩy hắn ra một chút, đỏ mặt thở hổn hển nói, "Bên ngoài không chỉ có xa phu mà còn có mấy vạn đại quân.
Huynh như này là quá......"
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, kiều diễm ướt át, ánh mắt đung đưa mềm mại đáng yêu, đầu ngón tay chỉ vào hắn, muốn mắng lại không tìm thấy từ nào thích hợp.
"Quá phóng đãng?" Hắn có ý tốt giúp cô nói nốt, cong môi cười nhẹ một tiếng, "Được lắm, đợi đến dịch trạm lại hôn muội sau."
"Ý ta không phải thế này." Khúc Yên lắc người lăn một vòng từ trên người hắn xuống, lật đến bên cạnh, cách xa hắn một chút.
"Nhưng ý ta là thế." Hắn nói tiếp, "Chúng ta trao tâm đổi ý, không phải sao? Ta cho phép muội yêu ta ít hơn tình yêu ta dành cho muội, nhưng muội không được kháng cự ta đâu."
"Huynh dựa vào cái gì nói ta yêu huynh ít hơn?" Khúc Yên không phục.
Mộ Dung Hàn ngưng mắt nhìn cô, mắt đen thâm thúy khó phân biệt, thật thấp mà nói: "Không dựa vào cái gì, chỉ là ta nguyện ý yêu muội nhiều hơn."
Khúc Yên hơi sững sờ, trái tim cô như bị thứ gì đó chạm vào, cảm giác chua xót dâng lên.
Xúc động, có chút muốn khóc..