Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 148

Editor: Nhan

"Ăn rồi." Mạc Bắc Đình nhàn nhạt mở miệng trả lời Mạc Thanh Đại.

Ánh mắt hắn rơi trên thân Khúc Yên, "Cô, đi theo tôi."

Đây là giọng điệu của người ở vị trí cao lâu ngày, ra lệnh theo thói quen.

Khúc Yên còn lâu mới nghe cái tật xấu này, ừ một tiếng, nói: "Chờ tôi ăn xong đã."

Mạc Thanh Đại kinh ngạc nhìn, đến gần đẩy đẩy cánh tay cô: "Anh tôi gọi cô, cô còn ăn cái gì."

Khúc Yên kỳ quái liếc nhìn cô ta một cái: "Tôi mới ăn được một nửa, người trong thành đều thích ăn một nửa sao?"

Mạc Thanh Đại tức giận đến dậm chân, thầm nói: "Đàn gảy tai trâu!"

Cô ta quay đầu nói với Mạc Bắc Đình, "Anh, anh đừng tức giận, cô ấy chính là như vậy, anh không cần so đo với cô ấy."

Mạc Bắc Đình không đến nỗi ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng giận dữ, nhẹ giọng: "Anh về thư phòng làm việc, ăn xong thì dẫn cô ấy tới."

"Được, anh." Mạc Thanh Đại ngoan ngoãn trả lời.

Khúc Yên mặc kệ bọn hắn nói gì, tiếp tục ăn sáng...

Kỳ thực cô gái Mạc Thanh Đại này cũng không xấu, mặc dù tiếp xúc chưa nhiều nhưng cô có thể cảm giác được, Mạc Thanh Đại chính là một thiên kim tiểu thư có chút hơi kiêu căng lại ngây thơ. Từng ở nước ngoài nhưng cũng chưa bị xã hội dạy dỗ, vẫn là bộ dáng ngốc nghếch như cũ.

Khúc Yên không nhanh không chậm ăn xong, lau miệng.

Mạc Thanh Đại ở bên cạnh làm hết phận sự "giám sát" cô, thấy cô ăn xong liền vội vàng kéo cô đứng lên, nhắc nhở: "Đợi chút nữa cô đến thư phòng anh tôi, không nên đụng lung tung, anh tôi ghét nhất là những người làm lộn xộn đồ của mình. Còn có, đừng chọc anh tôi giận, người bình thường không chịu đựng nổi sự tức giận đó đâu."

"Anh ta sẽ thế nào?" Khúc Yên tò mò thuận miệng hỏi một chút.

"Thế này --" Mạc Thanh Đại dùng ngón tay làm động tác nổ súng, chỉ tại huyệt thái dương Khúc Yên, hù dọa nói, "Hiểu không?"

"Đã hiểu." Khúc Yên nhẹ mỉm cười.

Tối hôm qua đã lĩnh giáo rồi.

"Vậy là tốt rồi, cô tự cẩn thận một chút." Mạc Thanh Đại mang cô đến thư phòng lầu hai, gõ cửa một cái.

"Vào đi."

Giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra.

"Tôi không tiện vào, cô đi vào đi." Mạc Thanh Đại vô cùng tuân theo quy củ trước mặt anh trai, đẩy Khúc Yên vào, tự mình xuống lầu.

Khúc Yên tiến vào thư phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Căn phòng này rất lớn, phong cách trang trí phù hợp với tính cách Mạc Bắc Đình, lạnh lẽo cứng rắn.

Một thanh kiếm cùng bản đồ treo trên tường, trên bàn có rất nhiều văn kiện.

Khúc Yên tùy ý quan sát một chút, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, mở miệng nói: "Đốc quân có lời muốn nói với tôi sao?"

Cô không mời cũng ngồi, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Mạc Bắc Đình muốn nói lại thôi, nhàn nhạt liếc cô một cái, trầm giọng nói: "Hôn ước của chúng ta nên giải trừ."

Hắn đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát, lại nói, "Cô cần đền bù gì thì cứ nói. Nếu hợp lý, tôi đáp ứng cô."

Khúc Yên chậm rãi buông mi, che khuất ánh sáng dưới đáy mắt, thấp giọng nói: "Tôi không muốn giải trừ hôn ước."

Mạc Bắc Đình nhíu mày, hơi không kiên nhẫn nhưng vẫn cố nhẫn nại, nói: "Giữa chúng ta không khác người xa lạ, không có chút tình cảm nào, dù kết hôn cũng chỉ là một hồi bi kịch."

Hắn đặc biệt nhấn mạnh, "Là bi kịch với cô."

Khúc Yên nhướng mày, cố chấp lặp lại: "Tôi không muốn giải trừ hôn ước."

Đây là ý nguyện của nguyên chủ, cô muốn giúp cô ấy nói ra.

Nhưng cũng giới hạn bằng lời mà thôi

Cô trầm mặc phút chốc, chậm rãi giương mắt, nói, "Nếu như đốc quân nhất định muốn giải trừ hôn ước, vậy tôi hy vọng đốc quân đáp ứng tôi hai điều kiện."
Bình Luận (0)
Comment