Editor: Nhan
Kỷ Hàn Yên thẳng lưng, nở một nụ cười, tiến lên dùng tiếng Anh chào hỏi với người phương tây kia: “Này, chào anh.”
Nhưng người phương tây không chỉ có tiếng Trung không tốt, tiếng Anh cũng không quá tốt, miễn cưỡng chào hỏi, sẽ không nói chuyện với cô ta.
Kỷ Hàn Yên không nhịn được, hốc mắt đỏ hồng.
Người phương tây rõ ràng cảm thấy rất hứng thú đối với Khúc Yên, đầy nhiệt tình nói: “Yên tiểu thư, tôi muốn thuê cô làm phiên dịch, không biết cô có muốn không? Thù lao thì chúng ta có thể thương lượng.”
Khúc Yên vẫn chưa trả lời, Mạc Bắc Đình liền mở miệng: “Mar, không phải anh đang vội đi họp sao?”
Hắn là đang đuổi người.
Người phương tây ngược lại vô cùng thức thời, cười ha ha: “Đốc quân, anh ghen sao? Anh và vị tiểu thư xinh đẹp này nhất định có quan hệ không tầm thường.”
Mạc Bắc Đình nhếch môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Đã hiểu, đã hiểu, vậy tôi sẽ không quấy rầy.” Người phương tây phất phất tay liền đi trước.
Trước khi đi, hắn còn rất tiếc, nháy mắt một cái với Khúc Yên.
Mạc Bắc Đình bất động thanh sắc ngăn cản một cái, nói với Khúc Yên: “Mar ở Thượng Hải có 3 tình nhân.”
Khúc Yên kinh ngạc nhíu mày: “Đốc quân đây là ý gì?”
Thần sắc Mạc Bắc Đình lạnh nhạt, nhìn không ra tâm tình gì: “Ý trên mặt chữ.”
Khúc Yên lại cười: “Đừng nói là đốc quân nghĩ tôi thấy nam nhân liền muốn quyến rũ a? Tiêu chuẩn của tôi rất cao, chỉ có nam nhân giống như ngài, tôi mới có hứng thú trêu chọc.”
Mạc Bắc Đình không nhận lời, mang theo cô đi ra bên ngoài.
Hai người đi đến hành lang không người, hắn đặt một tay trên vách tường, có ý định vây cô lại.
“Lần lượt xuất hiện lại biến mất, dục cầm cố túng chơi rất đã sao?” Hắn nghiêng người, nhìn chằm chằm mắt cô, mang theo một cỗ khí thế áp bách.
“Khá thú vị.” Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, “Đốc quân bắt đầu tò mò về tôi, không phải sao?”
“Đây chính là mục đích của cô?”
“Đúng rồi.” Khúc Yên không che giấu chút nào, thừa nhận, “Mục đích của tôi chính là ngài.”
“Câu nói này, có rất nhiều hàm ý.” Mạc Bắc Đình có chút trêu đùa nói, “Cô làm nhiều chuyện như vậy, mục tiêu đương nhiên là tôi. Ý đồ chân chính là gì?”
“Sao ngài lại không nguyện ý tin tưởng tôi vậy?” Khúc Yên đưa tay nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn, đầu ngón tay vuốt ve trên thắt lưng da, “Mục đích của tôi rất đơn giản, không phải làm gián điệp, càng không phải muốn đánh cắp tình báo gì đó, chỉ muốn ngài mà thôi.”
“Đến tên thật cũng không dám nói mà còn bảo muốn tôi?” Mạc Bắc Đình không đẩy cô ra, mang theo một loại ý vị thâm trường thăm dò, “Lần trước cô nói muốn một đêm của tôi, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay thì thế nào?”
Khúc Yên không sợ, cười ngọt: “Được, hôm nay, đốc quân cũng đừng đổi ý.”
Mạc Bắc Đình nhếch môi mỏng: “Đến nhà cô hay là phủ của tôi?”
Khúc Yên tiếp lời hắn: “Tôi tò mò về phủ đốc quân đã lâu.”
Mạc Bắc Đình thuận thế ôm eo cô: “Bây giờ sẽ dẫn cô đi.”
Khúc Yên biết nhất định sẽ không đơn giản như thế, nhưng cô vẫn cười yêu kiều gật đầu đáp ứng: “Được.”
Tư thế hai người thân mật, đều mang tâm tư, sóng vai đi xuống dưới.
Vừa mới xuống lầu, Kỷ Hàn Yên cùng Mạc Thanh Đại liền đuổi theo.
Kỷ Hàn Yên là chạy theo Mạc Bắc Đình, còn Mạc Thanh Đại là đi tìm Kỷ Hàn Yên để ngăn cản cô ta, để tránh quan hệ tam giác này lại ầm ĩ.
“Chị Hàn Yên, chị chờ em một chút!” Mạc Thanh Đại nỗ lực giữ chặt Kỷ Hàn Yên, “Chúng ta đi uống cà phê đi? Em nghe nói dưới lầu mới mở một quán cà phê, bên trong rất thời thượng!”