Editor: Nhan
Khúc Yên cùng Mạc Bắc Đình, Mạc Thanh Đại, Kỷ Hàn Yên cùng đến bệnh viện Maria.
Kỷ Noãn Noãn không ở trong phòng bệnh mà đang được y tá dẫn đi dạo trong sân.
Khúc Yên nhìn xa xa, ở trong lòng yên lặng gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: “Ta xem kịch bản gốc, Kỷ Noãn Noãn cả đời này không thanh tỉnh bởi vì cô ấy không thể đối mặt việc việc đã từng bị người khác luân phiên lăng nhục. Ta muốn cô ấy tỉnh lại nhưng cũng muốn thay cô ấy xóa đi đoạn ký ức bi thảm kia, có biện pháp nào không?”
Tiểu Thất kiêu ngạo mà trả lời: “Kí chủ xin yên tâm, kỹ thuật xóa trí nhớ của chúng tôi đã đạt đến trình độ điêu luyện.”
Dù sao mỗi lần nhiệm vụ kết thúc cũng phải thay kí chủ thanh trừ ký ức.
Đã thông thạo.
“Cô ấy ngu ngơ là vì linh hồn không muốn thức tỉnh đúng không?” Khúc Yên lại hỏi, “Tôi muốn kết nối với linh hồn cô ấy một lần. Tôi muốn tôn trọng quyết định của chính cô ấy, để cô ấy tỉnh lại.”
“Kí chủ có thể mua " thông linh kính " ở hệ thống thương thành, sử dụng nó để kết nối với linh hồn đối phương.” Tiểu Thất vô cùng vui vẻ chào hàng, “Chỉ cần 1 Vạn Tích Phân, không mua sẽ thiệt thòi!”
“Mua.” Khúc Yên không chút do dự.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã mua " thông linh kính "! Đã để vào trong không gian của kí chủ. Tổng điểm tích lũy hiện tại của kí chủ là 11,8 triệu.”
“Được, ta biết rồi.”
Khúc Yên dùng tinh thần lực thăm dò trong không gian, trong tay bỗng có thêm một tấm gương xinh xắn.
Cô lặng yên để vào bên trong túi xách của mình.
“Đốc quân, người kia chính là Kỷ đại tiểu thư sao?” Khúc Yên nhìn qua bên kia, như không có chuyện gì xảy ra hỏi Mạc Bắc Đình.
“Đúng vậy.” Mạc Bắc Đình đã nói qua tình huống của Kỷ Noãn Noãn trên đường tới bệnh viện.
Hắn không nhắc đến đoạn kí ức bi thảm kia, chỉ nói tinh thần Kỷ Noãn Noãn bị kích thích, nhảy lầu bị thương, đầu đập vào đá.
“Đốc quân, có lẽ ngài không tin tôi, nhưng liệu ngài có thể cho tôi đơn độc nói chuyện vài câu cùng Kỷ đại tiểu thư không?” Khúc Yên thành khẩn nói, “Dù gì tôi cũng đã giúp ngài hai lần, lại cho tôi thêm một cơ hội để cứu người đi?”
Mạc Bắc Đình híp mắt nhìn chằm chằm mắt cô.
Đôi mắt cô thanh tịnh sáng ngời như bầu trời xanh thăm thẳm, không nhiễm khói mù.
“Đi đi.” Hắn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt sắc bén, trầm giọng đáp.
Khúc Yên cong môi nhàn nhạt nở nụ cười: “Cảm tạ đốc quân đã tín nhiệm, có lẽ tôi có thể cho ngài một kinh hỉ.”
Mạc Bắc Đình nhàn nhạt gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Hắn mang cô tới chỉ là thử một lần thôi, càng quan trọng hơn chính là có thể tìm thấy bản chất của cô, cũng không hi vọng xa vời việc cô có y thuật xuất thần nhập hóa.
Khúc Yên đi về phía sân cỏ.
Cô gái mặc đồng phục bệnh nhân đang ngửa đầu nhìn bầu trời. Cô ấy trông dịu dàng, mặt trái xoan trắng nõn mang theo nụ cười ngơ ngác, tựa hồ rất vui vẻ.
Nhưng Khúc Yên chú ý tới khóe mắt Kỷ Noãn Noãn có màu xám nhạt kỳ dị.
Đây là đặc thù mà người bị bệnh tâm thần mới có, người bình thường không nhìn thấy.
“Noãn Noãn.” Khúc Yên thả nhẹ giọng, dùng ngữ khí ôn nhu lại quen thuộc chào hỏi, “Hôm nay cô có khỏe không?”
“A a a a...... A a a a......” Kỷ Noãn Noãn cười ngây ngô với cô.
Khúc Yên ra hiệu cho y tá đi trước, cô dắt tay Kỷ Noãn Noãn, ngồi xuống mặt cỏ.
“Tóc cô rối rồi, tôi giúp cô chải, được không?” Khúc Yên vuốt mái tóc dài của Kỷ Noãn Noãn, lấy ra chiếc gương tinh xảo trong túi xách, “Cô cầm gương nhé.”