Editor: Nhan
“Anh cả, anh mượn cớ này cũng quá hoang đường rồi!” Mạc Nam Thần tức giận, “Anh nói bắt liền bắt, em hỏi anh là nguyên nhân gì thì anh cũng không chịu nói. Bây giờ lại giở trò với cô ấy, anh căn bản chính là vừa ý cô ấy, đúng không?”
Mạc Bắc Đình bước về phía hắn ta, đoạt súng trong tay, trong giọng nói lạnh lùng mang theo sự giận dữ: “Đủ rồi, không được làm loạn nữa. Một ca nữ mà thôi, em muốn gây chuyện đến lúc nào?”
Mạc Nam Thần không phục: “Ca nữ thì sao chứ? Em thích nghe cô ấy hát. Anh cả, anh có thể trong sáng hơn được không, em không có ý nghĩ bẩn thỉu gì với Mẫu Đơn, em chỉ đơn thuần thưởng thức tài hoa của cô ấy. Anh không thể tùy tiện bắt người vì muốn ngăn cản em qua lại với một ca nữ!”
Mạc Bắc Đình liếc hắn một cái, lười nói: “Ra ngoài.”
Bạch Mẫu Đơn đâu phải ca nữ, cô ta là nữ đặc công.
Cũng chỉ có em trai ngốc này của hắn mới có thể tin tưởng.
“Anh giao cô ấy cho em thì em mới đi.” Mạc Nam Thần nói xong liền đi về phía bàn đọc sách.
Mạc Bắc Đình đưa tay cản lại, không khách khí vặn cánh tay của hắn: “Làm càn.”
Mạc Nam Thần đau đến đỏ mặt, chịu đựng không la lên, đứng đối diện Khúc Yên, nói: “Cô đừng sợ, tôi nhất định sẽ cứu cô.”
Khúc Yên hất vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, mở miệng nói: “Nhị thiếu, ngài nhận lầm người rồi, tôi không phải Bạch Mẫu Đơn.”
Mạc Nam Thần nghe vậy sững sờ...
“Bạch Mẫu Đơn mà ngài nói có phải ca nữ đầu bảng của Nguyệt Cung không” Khúc Yên mỉm cười, “Tôi lại không biết hát, xin lỗi vì để ngài thất vọng rồi.”
Mạc Nam Thần kinh ngạc nhìn cô.
Cô gái này có đôi mắt thật đẹp, nếu nhìn kỹ thì thật sự không giống Bạch Mẫu Đơn lắm.
“Cô là......” Mạc Nam Thần lập tức có chút lúng túng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, “Cô là bạn gái của anh tôi?”
“Không phải.” Khúc Yên lắc đầu, “Đốc quân đang " bức cung " tôi.”
Trong thư phòng còn lưu lại mùi thuốc đặc thù của Mạc Bắc Đình.
Cô không trúng chiêu, nhưng không có nghĩa là Mạc Nam Thần cũng không trúng.
Cô chú ý đến sắc mặt Mạc Nam Thần, dường như càng ngày càng đỏ, “Nhị thiếu, ngài có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Mạc Nam Thần còn chưa lấy lại tinh thần từ câu " bức cung " của cô, vô thức đáp: “Trong lòng không thoải mái.”
Khúc Yên nhịn không được cười khẽ: “Vì sao không thoải mái?”
Mạc Nam Thần dưới mùi thuốc đặc thù, thành thật trả lời: “Tôi thấy không thể để cô gái xinh đẹp như vậy bị anh tôi lãng phí.”
Khúc Yên không khỏi liếc mắt nhìn Mạc Bắc Đình bên cạnh, khóe môi cong lên cười nhạo.
Nghe đi, lãng phí.
Ngài xem ngài có còn là con người không?
Mặc dù cô không nói ra lời trong lòng nhưng Mạc Bắc Đình lại hiểu được qua ánh mắt cô.
Hắn nhếch môi: “Vừa ăn cướp vừa la làng.”
Rõ ràng là cô trêu chọc trước.
Khúc Yên cười không nói, đưa mắt nhìn Mạc Nam Thần một lần nữa, nghiêm túc nói: “Nhị thiếu, ngài có bệnh cũ đúng không? Tôi thấy giữa ấn đường của ngài có màu xám đen nhàn nhạt như bị trúng độc.”
Cô không nói lung tung.
Theo cốt truyện, mấy năm trước nhị thiếu bị bắt cóc, bị địch thủ của Mạc gia hạ độc.
Về sau hắn ta được cứu ra, độc cũng giải hơn nửa, không bị thương hay ảnh hưởng đến tính mạng nhưng độc dư lại vẫn luôn ở trong cơ thể, dẫn đến việc cứ đến nửa đêm hắn ta sẽ đau toàn thân, thời điểm nghiêm trọng đau muốn chết đi sống lại.
Hắn ta đã chịu giày vò nhiều năm, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng cũng đều bó tay.
“Đúng vậy, tôi trúng độc.” Trạng thái của Mạc Nam Thần bây giờ là hỏi gì đáp nấy, vô cùng thành thật.
“Nếu như tôi nói tôi có thể chữa trị cho ngài, loại bỏ hoàn toàn chất độc còn dư, ngài có tin không?” Khúc Yên hỏi.
______________________________