Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 188

Editor: Nhan

Mạc Bắc Đình nhẹ híp mắt.

Cô thật sự là Mạc Yên Yên.

Cô cũng không che giấu nữa.

Nhưng mà, hắn vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.

“Theo tôi được biết, cô vẫn luôn sống ở thôn Khúc gia, thậm chí còn chưa từng tới Thượng Hải, cô học tiếng Ý từ đâu?” Mạc Bắc Đình chậm rãi đến gần cô, sắc bén hỏi, “Y thuật siêu phàm học từ chỗ nào? Chuyện thuyền bị cướp kia, cô biết được tin tức từ đâu?”

“Tôi có nghĩa vụ trả lời ngài không?” Khúc Yên nghiêng đầu một chút, nghịch ngợm nói, “Tất nhiên tôi muốn trả thù ngài, đương nhiên sẽ không để cho ngài dễ chịu. Đốc quân đại nhân, cảm giác nghi ngờ đè nén trong lòng có phải rất khó chịu không?”

“Lời giải thích duy nhất --” Mạc Bắc Đình hơi dừng lại, híp mắt, môi mỏng thốt ra nửa câu nói sau, “Cô không phải Khúc Yên.”

Khúc Yên chớp chớp mắt.

Năng lực đào sâu vào gốc rễ vấn đề của nam chính thế giới này thực sự quá mạnh.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, quả thực cô không phải Khúc Yên.

Đương nhiên, cô không có khả năng thừa nhận.

“Tôi không phải Khúc Yên thì chẳng lẽ là ngài?” Cô hơi giễu cợt nói, “Chẳng lẽ cha mẹ tôi sẽ nhận nhầm tôi sao? Tôi còn có thể đánh cắp toàn bộ ký ức thuộc về " Khúc Yên"?”

Ngại quá, thật ra cô có thể.

Mạc Bắc Đình nhìn cô thật sâu, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt sáng ngời đầy sinh động.

Đôi mắt này rất có sức sống, khi thì giảo hoạt, khi thì xinh xắn, dường như không cần lời nói cũng có thể giãi bày tâm sự.

Hắn chưa bao giờ thấy một cô gái nông thôn có ánh mắt như thế.

Dù cho ở trong thành hay nước ngoài thì cũng chưa từng gặp.

“Đốc quân, tôi muốn nói cho ngài biết.” Khúc Yên nghiêm túc nói, “Vẻ bề ngoài của một người dù thay đổi như thế nào, thế giới bên ngoài trao cho vinh quang hay danh hiệu gì, đều không phải là quan trọng nhất. Đối xử với một người, phải nhìn vào bản chất của cô ấy. Nếu như đốc quân chỉ dựa vào thân phận bên ngoài để phán đoán tôi, tôi sẽ rất thất vọng đối với ngài.”

Cô không giảo biện, cũng không phải vòng vo.

Cô du hành qua nhiều thế giới nhỏ khác nhau, mỗi lần đều có thân phận khác biệt, nhưng dù thế thì sao?

Cho tới bây giờ cô chỉ là chính cô.

“Cô nói không sai.” Mạc Bắc Đình gật đầu.

Nhưng hắn là một người trời sinh lý tính.

“Lời muốn nói tôi cũng đã nói xong, đốc quân có thể đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Khúc Yên bắt đầu đuổi khách.

Lúc này, ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Cốc cốc -- cốc cốc --

“Yên Yên, em đã ngủ chưa?” Là giọng Lý Ngưu, “Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn còn vài câu muốn nói với em. Nếu em còn chưa ngủ thì có thể mở cửa cho anh không?”

“Anh Ngưu, anh chờ một chút!” Khúc Yên cất giọng trả lời.

Cô lập tức đè thấp âm lượng, nhỏ giọng nói với Mạc Bắc Đình, “Đốc quân có thể đi.”

Ánh mắt Mạc Bắc Đình đảo qua, rơi xuống phần cổ váy ngủ còn hơi mở, lạnh lùng: “Em mặc thế này đi mở cửa?”

Khúc Yên mặc kệ hắn vui vẻ hay không, trả lời: “Tôi mặc như vậy thì làm sao? Ngoài cửa là chồng tương lai của tôi, có gì mà hắn không thể nhìn?”

Mạc Bắc Đình đưa tay kéo một chiếc áo khoác treo trên kệ áo ở bên cạnh, bọc cô lại, còn cài từng chiếc cúc một: “Đừng nghịch. Cứ như vậy đi mở cửa.”

“Ngài muốn tôi nóng chết sao?” Khúc Yên không muốn, cởi cúc áo.

Mạc Bắc Đình u ám, véo eo của cô, hơi giận nói: “Giữa chúng ta chưa rõ ràng, em còn muốn quyến rũ nam nhân khác?”

“Giữa chúng ta có gì không rõ ràng?” Khúc Yên phản bác, “Chúng ta vốn từng đánh cược, nhưng tôi thua, ngài không cần miễn cưỡng làm bạn trai tôi, từ nay về sau sống thoải mái đi?”

Mạc Bắc Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô, lửa giận quanh quẩn trong ngực, khó hiểu lại mãnh liệt.

Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng bị một cô gái đùa bỡn xoay quanh như này.

Cô, thực sự rất tốt!

“Yên Yên? Trong phòng em có ai không? Hình như anh nghe thấy có tiếng người?” Ngoài phòng ngủ, âm thanh Lý Ngưu chất phác truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment