Edt: Nhan
Gã kia cuống quít trốn sau lưng Khúc Yên: “Ngươi đừng làm loạn! Giết nhầm nữ nhân của ngươi cũng đừng trách ta!”
Mạc Bắc Đình khinh thường cong môi, lạnh lùng cười, không nhanh không chậm nói: “Sao, chỉ nghe danh sát thần, chưa từng nghe qua danh xưng tay súng thiện xạ?”
Gã kia câm như hến.
Chính là cố kỵ điểm này, hắn mới không để cho thủ hạ cùng nhau xử lý, cùng nhau nổ súng.
Bởi vì, dù chỉ trong nửa giây, Mạc Bắc Đình cũng có bản lĩnh giải quyết hắn trước.
Hắn rất tiếc mạng, nguy hiểm thế này, hắn không dám.
“Được! Bây giờ ngươi nhích sang bên chút!” Gã không bày trò nữa, quát lớn, “Chờ bọn ta lên thuyền hết, tự nhiên sẽ trả người lại cho ngươi!”
Mặt Mạc Bắc Đình không gợn sóng, kéo chân trái bị thương, từng bước từng bước lùi về khu đất trống bên cạnh.
Gã kia mang theo Khúc Yên cùng một đám thủ hạ chạy về phía bên bờ.
Đợi đến khi tất cả mọi người lên thuyền, bọn hắn mới đẩy Khúc Yên ra.
Khúc Yên quay đầu, chỉ thấy đám cướp kia khởi động thuyền, lái thuyền đi xa.
“Em có bị thương không?” Mạc Bắc Đình ở phía xa cất giọng hỏi.
Hắn một bên hỏi, một bên chậm rãi kéo chân đi về phía cô.
“Tôi không sao.” Khúc Yên lắc đầu.
Cô bị dây thừng cột tay chân, không cử động được, thời điểm vừa mới bị đẩy ra khỏi thuyền, có chút trầy da.
Mạc Bắc Đình đi đến bên người cô, rút chủy thủ bên trong giày ra, thay cô cắt đứt dây thừng.
“Bàn tay cùng mắt cá chân đều chảy máu rồi.” Hắn xem xét vết thương của cô, trầm giọng nói, “Nhịn một chút, người tôi an bài sắp đến tiếp ứng rồi.”
“Tôi chỉ bị trầy xước bên ngoài một chút, không cần gấp gáp. Vết thương do súng của ngài......” Khúc Yên cúi đầu nhìn đùi hắn, máu thấm đẫm ống quần, vải dính vào vết thương, nhất định rất đau.
“Bắn một phát mà thôi, không tính là gì.” Mạc Bắc Đình giương mắt, híp mắt nhìn ra xa trên mặt biển, sát khí hung ác dưới đáy mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
“Ngài sắp xếp hết trên thuyền rồi sao?” Khúc Yên thu được ánh mắt của hắn, giật mình nói, “Khó trách......”
Cô chưa dứt lời, đã nghe ầm ầm trên biển!
Ánh lửa đột nhiên bùng lên!
Chiếc thuyền kia nổ tung, ánh lửa đầy trời, khói đen cuồn cuộn!
Khúc Yên nhìn nửa ngày, không khỏi nói: “Đốc quân quả nhiên không đánh trận chiến không nắm chắc.”
Lời này của cô là đang khen hắn.
Nhưng hắn cũng không giống như đang vui, nhíu nhíu mày: “Cho dù không nắm chắc, tôi cũng tới cứu em.”
Khúc Yên dạ, cố ý nói: “Tôi biết ngài sẽ cứu tôi. Bởi vì lúc trước tôi đã cứu em trai cùng em gái ngài, ngài nợ tôi.”
Mạc Bắc Đình nhíu chặt lông mày, thâm thúy nhìn cô.
Sao cô lại nghĩ như vậy?
Hắn một mình mạo hiểm, liều lĩnh tới cứu cô, cô lại cho là hắn chỉ đang báo ân?
“Đốc quân là một người trọng tình nghĩa, có thù tất báo, có ân nhất định trả, tôi biết.” Khúc Yên mặc kệ hắn có biểu tình gì, tự mình nói, “Hôm nay đốc quân liều mình cứu tôi một lần, chúng ta coi như thanh toán xong. Về sau đường ai nấy đi, có duyên gặp lại.”
“Khúc Yên.” Mạc Bắc Đình đột nhiên gọi tên cô.
“Hửm?” Khúc Yên nghi ngờ nâng mắt nhìn hắn.
“Môi em......” Hắn bất ngờ nghiêng người, che môi cô, “Nợ anh một nụ hôn.”
Hắn có chút buồn bực, khẽ cắn môi cô mấy lần.
Khúc Yên bị đau, khom người lui lại: “Nợ hôn gì chứ, ngài chính là muốn ăn đòn!”
Cô giơ nắm đấm đánh một cái vào đầu vai hắn.
Cô không dùng nhiều lực lắm, nhưng hắn vẫn đau, hừ nhẹ một tiếng.
“Sao vậy? Vai cũng bị thương sao?” Cô nhất thời không quan sát, tiến tới xem xét.
Vừa mới dựa vào gần một chút liền bị hắn ôm má, hôn thêm lần nữa.
“Dối trá!” Cô tức giận, giãy dụa.
“Đừng động, trên đùi tôi bị thương.”
Khúc Yên nghe xong liền ngừng giãy dụa.
Đáy mắt Mạc Bắc Đình thoáng qua một nụ cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn thật sâu.
Đau cũng đáng.
Vì cứu người mình muốn cứu, thì ra đau đớn cũng có thể biến thành niềm vui.