Edt: Nhan
“Em theo tôi ra ngoài một chút.” Hắn nói với Khúc Yên.
“Anh cả, không cho phép anh bắt nạt chị Yên Yên!” Mạc Thanh Đại sợ mình gây họa, nhanh chóng giảng giải, “Vừa rồi chỉ là em nói hươu nói vượn, chị Yên Yên không nói gì!”
“Em sợ anh đánh cô ấy sao?” Mạc Bắc Đình dắt tay Khúc Yên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“A......” Mạc Thanh Đại lập tức đã hiểu.
Anh cả nào cam lòng " giáo huấn " chị Yên Yên.
Cô nghĩ nhiều rồi.
Khúc Yên đi theo Mạc Bắc Đình ra ngoài hành lang, nói: “Chuyện của Kỷ Hàn Yên có đả kích rất lớn với Noãn Noãn. Chờ Noãn Noãn tỉnh lại, có lẽ sẽ cầu tình, đến lúc đó anh khoan dung một chút, ít nhất lưu cái mạng.”
Mạc Bắc Đình tĩnh mịch nhìn cô, không mở miệng.
“Sao vậy? Không thể khoan dung sao? Nhất định phải xử bắn?” Khúc Yên không hiểu, nghi ngờ hỏi, “Tù chung thân, để Kỷ Hàn Yên ngồi cả một đời, thế này cũng rất khó xử lý sao?”
Mạc Bắc Đình nhìn chằm chằm cô phút chốc mới chậm rãi mở miệng: “Em và Noãn Noãn có giao tình rất tốt? Quan tâm cô ấy như vậy?”
“Đúng vậy, cô ấy thích tôi, tôi cũng thích cô ấy.” Khúc Yên không giấu giếm chút nào nói, “Tôi không muốn cô ấy chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, nếu như có thể, tôi muốn bảo vệ cô ấy một đời.”
Ánh mắt Bắc Đình trầm xuống.
“Có vấn đề gì không?” Khúc Yên không rõ vì sao hắn có loại biểu tình kỳ quái này.
“Không có gì.” Mạc Bắc Đình mấp máy môi mỏng, nhẹ giọng, “Chuyện của Kỷ Hàn Yên không cần em quan tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng.”
“Vậy là tốt rồi.” Khúc Yên gật gật đầu, chuẩn bị quay về phòng xem Kỷ Noãn Noãn.
Cô mới vừa xoay người, cổ tay liền bị siết chặt.
Mạc Bắc Đình bắt được cô, dùng sức một chút, kéo cô vào trong ngực.
“Làm gì vậy? Đợi chút nữa Thanh Đại đi ra sẽ nhìn thấy......” Khúc Yên cố kỵ chân hắn bị thương, không giãy dụa.
“Thấy thì cứ thấy thôi.” Tâm tình Mạc Bắc Đình dường như không tốt lắm, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, “Em cứ vội vã trở về chăm sóc Noãn Noãn như vậy?”
“Đúng vậy, em sợ cô ấy tỉnh lại không nhìn thấy em, sẽ tự trách bản thân mình.” Khúc Yên suy nghĩ, có thể cô còn cần khuyên nhủ Kỷ Noãn Noãn một phen.
“Em không định gả cho Lý Ngưu kia, cũng không tình nguyện gả cho tôi, thì ra là vì như vậy?” Mạc Bắc Đình chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô.
Mắt hạnh sáng ngời trong suốt, tràn đầy lo lắng cho Kỷ Noãn Noãn.
Cô chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt này.
“Hửm? Cái gì?” Khúc Yên chớp chớp mắt.
Sẽ không phải......
Hắn cho là cô thích con gái?
“Bây giờ mặc dù có làn sóng tư tưởng mới, nhưng mà......” Mạc Bắc Đình biết phương tây có không ít tiền lệ, nam đồng tính và nữ đồng tính đều có. Nhưng mà, cô không thể!
“Nhưng mà cái gì?” Khúc Yên cong mắt, cười giảo hoạt, “Tôi thích Noãn Noãn, tôi muốn ở cùng với cô ấy, có cái gì không thể? Cha tôi mẹ tôi đều không phản đối, đốc quân đại nhân lại càng không có tư cách can thiệp.”
“Em --” Mạc Bắc Đình chợt cắn răng một cái, ném nạng ra, mặc kệ vết thương trên đùi nứt hay không nứt, giữ eo cô, hạ mắt nhìn gần, “Em không thể thích Noãn Noãn! Tôi không cho phép em trả thù xong rồi bỏ chạy!”
“Tôi đâu có chạy, không phải tôi đang ở đây sao?” Khúc Yên cố ý nói chuyện tào lao.
“Gả cho tôi!” Trong lòng Mạc Bắc Đình dâng lên ngọn lửa không tên, vừa giận lại bị ngăn cản, thiêu đốt hắn đến gần như mất khống chế, “Làm đốc quân phu nhân không tốt sao?”
“Không tốt.” Khúc Yên lắc đầu, “Ngài cũng không phải cam tâm tình nguyện cầu hôn tôi.”
Mỗi lần đều là bởi vì hắn bị chọc giận mới nói muốn cưới cô.
Đây không tính là cam tâm tình nguyện, hệ thống cũng không nhắc nhở cô hoàn thành nhiệm vụ.
“Theo em, như thế nào mới là cam tâm tình nguyện?” Mạc Bắc Đình trầm giọng hỏi.