Edt: Nhan
Đúng như Khúc Yên dự liệu, Mạc Bắc Đình đến đêm bắt đầu sốt cao không ngừng, mặt như giấy vàng, hô hấp yếu ớt, một chân bước vào Quỷ Môn quan.
Mấy lão quân y trong quân đội lắc đầu thở dài, vẻ mặt nghiêm túc.
Không còn cách nào, coi như lập tức đưa đốc quân đến bệnh viện trong thành phố lớn cũng không kịp.
Tình hình của đốc quân bây giờ, căn bản chịu không nổi giày vò trên đường đi, chỉ sợ xe còn chưa đi được vài dặm, đốc quân đã tắt thở.
“Bác sĩ Khúc, tôi biết cô và đốc quân tình thâm ý trọng.” Một lão quân y an ủi vỗ vai Khúc Yên, “Nén bi thương...... Chiến tích huy hoàng của đốc quân sẽ mãi được lưu trong sử sách.”
Lão quân y thường thấy chiến trường tàn khốc, vô số binh sĩ trọng thương chết đi trước mắt, nhưng nhìn thấy Mạc Bắc Đình cường ngạnh như người sắt ngã xuống, khóe mắt vẫn có chút ướt.
“Ài......” Ông than thở, lui ra khỏi nhà gỗ đơn sơ xây tạm thời.
Nhà gỗ nhỏ yên tĩnh trở lại.
Không còn người ngoài.
Cuối cùng Khúc Yên cũng có cơ hội, vụng trộm lấy vật dụng điều trị từ trong không gian.
Cô rót thuốc kháng sinh vào túi, cắm kim vào người Mạc Bắc Đình...
“Anh Đình, uống thuốc......” Cô nhẹ nằm trên đầu giường, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ không để cho anh chết. Tin tưởng em, được không?”
Cô biết hắn không nghe thấy, cũng không có sức há mồm nuốt thuốc.
Cô bỏ thuốc hạ sốt vào trong miệng, đút vào miệng hắn rồi lại cho hắn uống nước.
Một lần không thành, liền hai lần, ba lần......
Rồi sẽ có một lần hắn có thể nuốt xuống.
“Anh Đình, trên người anh có rất nhiều chỗ bị mảnh vụn của mìn đâm vào, nhưng những thứ này cũng không trí mạng.” Cô thấp giọng nói chuyện cùng hắn, “Thứ chân chính làm anh đau khổ là sức miễn dịch chợt hạ xuống, vi khuẩn tàn phá bừa bãi. Em đã giúp anh đi tìm thuốc tân tiến nhất.”
Giọng cô nhu hòa, trong veo như gió nhẹ, “Còn lại phải dựa vào ý chí của anh. Anh nhất định không nỡ lòng bỏ em mà đi, đúng không? Dù cho chỉ là vì em, anh cũng sẽ tỉnh lại, đúng không?”
Cô một bên trông túi thuốc, đến giờ liền thay, một bên cùng hắn ôn nhu nói nhỏ.
Cô cho là Mạc Bắc Đình không nghe thấy.
Nhưng trên thực tế, thời điểm cơ thể Mạc Bắc Đình trầm trọng lại yếu ớt, ý thức phiêu đãng, cực kỳ tỉnh táo nghe thấy lời cô nói.
Hắn cảm thấy nghi hoặc --
Yên Yên đi đâu tìm thuốc tân tiến nhất?
Khúc Yên ở trước giường bệnh đến hừng đông, dùng nhiệt kế " trộm " trong bệnh viện đo nhiệt độ cơ thể Mạc Bắc Đình.
Hắn còn sốt nhẹ, nhưng đã giảm rất nhiều, không còn nguy hiểm nữa.
Khúc Yên hơi thả lỏng, cứ tiếp tục như vậy, một tuần sau hẳn là có thể thoát khỏi nguy hiểm.
......
Hơn mười ngày sau, mỗi đêm Khúc Yên đều lặng lẽ truyền nước cho Mạc Bắc Đình, tiêm thuốc, mớm thuốc.
Từ lúc Mạc Bắc Đình mới bắt đầu hạ sốt, tỉnh lại, đến khi chậm rãi khôi phục thể lực, hơn nửa tháng sau đã có thể chống gậy xuống giường.
Một đội ngũ nhỏ đóng quân ở phía sau, các binh sĩ vui mừng kêu to: “Trời phù hộ đất nước! Trời phù hộ đốc quân!”
Trợn mắt há mồm nhất lại là đội quân y.
Mấy lão quân y không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn nghĩ mãi, cuối cùng ra kết luận -- thân thể và ý chí đốc quân như sắt thép mới tạo ra kỳ tích trong y học!
Mỗi lần Khúc Yên nghe mấy người này nghị luận liền trốn ở xó xỉnh cười trộm.
Cái gì gọi là cơ thể sắt thép?
Iron Man sao?
“Trốn ở chỗ này cười ngây ngô cái gì?” Hai tay Mạc Bắc Đình chống gậy, sắc mặt còn tái nhợt, nhưng mắt đen như mực vẫn tỏa sáng rực rỡ.
“Bọn họ đang khen anh, khen muốn lên trời luôn.” Khúc Yên cười hì hì.