Edt: Nhan
Bên cạnh còn có Lý Ngưu và Mạc Nam Thần.
Mấy năm nay, Lý Ngưu cùng Mạc Nam Thần đều nhậm chức ở trường học, một người làm công việc hành chính, một người dạy học, ngược lại rất ra dáng, đều có tiền đồ.
“Em cũng nhớ hai người.” Khúc Yên nhẹ nhàng thở dài, dang hai cánh tay ôm lấy hai cô gái.
Các cô đã trưởng thành, thành thục xinh đẹp quyến rũ
Nhưng vẫn ấm áp, chân thành, thẳng thắn như vậy.
Thời gian chưa bao giờ làm lu mờ bản chất của họ.
“Anh cả, hai người kết hôn rồi à?” Mạc Nam Thần lặng lẽ lấy cùi chỏ huých một phát vào Mạc Bắc Đình, “Có phải em và Thanh Đại nên gọi là chị dâu không?”
Mạc Bắc Đình không khách khí chút nào gật đầu: “Cứ gọi chị dâu trước, chẳng mấy chốc sẽ cử hành hôn lễ.”
“Oaa!” Mạc Nam Thần huýt sáo một cái.
“Chúc mừng.” Lý Ngưu ở bên nho nhã cười nói.
Tám năm nay, hắn ở trong trường học mà Yên Yên tài trợ, vừa làm việc vừa học tập.
Mặc dù không dám nhận có nhiều kiến thức, nhưng cũng có thể tính là thay xương đổi thịt.
Còn có em gái của hắn Lý Mai, là Yên Yên cứu cô ấy ra, mới có cơ hội về nhà đoàn tụ, cùng hắn đi học, làm một người hữu dụng đối với xã hội đối với quốc gia.
Hắn, thậm chí số mạng của cả nhà hắn cũng là Yên Yên thay đổi.
Ơn này như phụ mẫu tái sinh.
“Yên Yên......” Tiếng gọi này là từ cha mẹ Khúc.
Bọn họ nhìn tinh thần sáng láng, bên cạnh còn có hai em trai Khúc gia, là một đôi song bào thai.
Khúc Yên kinh hỉ nói: “Cha, mẹ, đó chính là em trai hai người nhắc tới ở trong thư sao?”
Năm đó cô đưa cha mẹ Khúc đến Thượng Hải, sau đó không lâu bọn họ liền mang bầu đôi song bào thai này.
“Đúng vậy. Nghiêu, Dục, còn không mau gọi chị?” Mẹ Khúc mỉm cười thúc giục.
“Chị!” Hai bé trai dễ thương khôn khéo lớn tiếng kêu.
“Ngoan.” Khúc Yên xoa đầu chúng, cảm thấy hết thảy đều viên mãn.
Trước đây cô để lại ít vàng cho người nhà có cơm no áo ấm, đến trường đọc sách.
Trong niên đại chiến loạn này, có thể an ổn như thế đã là hạnh phúc rất lớn rồi.
“Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào phòng rồi nói!” Mạc Thanh Đại kéo Khúc Yên, gọi mọi người cùng vào phủ đốc quân.
Phủ đốc quân năm đó bây giờ đã đổi thành trạch viện Mạc gia.
Là chủ ý của Mạc Thanh Đại cùng Kỷ Noãn Noãn, để tất cả mọi người ở cùng một chỗ, thuận tiện chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.
Cũng may phủ đốc quân đủ lớn mới cho nhiều người ở được như vậy.
Khúc Yên kéo tay Mạc Bắc Đình bước vào phòng.
Cô nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đốc quân đại nhân cao ngạo, anh có còn nhớ trước kia anh hủy hôn với em thế nào không?”
Mạc Bắc Đình bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nợ cũ năm xưa, hôm nay em muốn xử lí với anh sao?”
Khúc Yên không buông tha hắn, bắt chước ngữ khí của hắn năm đó như đúc, thuật lại: “Giữa chúng ta không khác người xa lạ, không có chút tình cảm nào, dù kết hôn cũng chỉ là một hồi bi kịch.”
Cô nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Bi kịch sao? Vậy chúng ta còn kết hôn nữa không?”
Mạc Bắc Đình dừng bước, vuốt tóc cô, bất đắc dĩ mà cưng chiều nói: “Anh sai rồi, xin phu nhân khoan dung độ lượng, tha thứ năm đó anh ngu ngốc vô tri.”
“Ai là phu nhân của anh?”
“Không phải phu nhân, là bà xã thân yêu cũng rất hay đó?” Mạc Bắc Đình thấp giọng nở nụ cười, “Chờ mấy ngày nữa anh qua thăm hỏi cha mẹ vợ tương lai, chúng ta liền kết hôn.”
Khúc Yên cong mắt cười, không nói gì.
Mạc Bắc Đình lại xoa đầu cô, động tác ôn nhu mà thâm tình.
Trước khi kết hôn, hắn còn có một việc muốn làm.
......
Đám người giúp Khúc Yên cùng Mạc Bắc Đình bày tiệc mời khách, sau khi trò chuyện thoải mái, bóng đêm dần buông, ai về nhà nấy.
Khúc Yên ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm giác có người mở cửa đi vào.
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, ấn ấn vị trí tim dưới chăn bông, như không có việc gì mở miệng: “Anh Đình?”