Edt: Nhan
Khúc Yên ăn xong một bàn hủ tiếu xào bò mỹ vị, sờ bụng một cái, siêu thỏa mãn.
Cô sảng khoái tiêu sái ra khỏi quán, đến bãi đỗ xe bên đường.
Cô vừa mới đến bên cạnh xe liền thấy một người đàn ông đi về phía mình.
“Yên Yên!” Hắn ta trông thấy cô, đầu tiên là sững sờ, hai mắt lập tức sáng lên.
Hắn đi tới, đưa tay muốn bá vai Khúc Yên.
Khúc Yên lùi về sau một bước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Anh còn không biết xấu hổ gọi tên tôi, da mặt dày thật.”
“Yên Yên, em nghe anh giải thích đã.” Lương Tấn cố nở một nụ cười, giọng điệu có chút lấy lòng, “Mấy hôm nay em không chịu nghe điện thoại, anh biết nhất định là em hiểu lầm chuyện đêm hôm đó rồi.”
“Hiểu lầm?” Khúc Yên chớp chớp mi dài, “Anh cho tôi uống thuốc ngủ, đưa tôi lên giường người đàn ông khác, cái này cũng có thể gọi là hiểu lầm sao?”
“Yên Yên, em nhớ lại xem, sao lại nghĩ lung tung như vậy chứ? Anh đâu có cho em uống thuốc ngủ đâu? Đêm hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, em uống nhiều, anh liền thuê phòng ở khách sạn nhà anh cho em nghỉ ngơi. Ai mà biết được anh mới đi một lát đã không thấy em đâu.”
Lương Tấn trả đũa, còn cố ý oán giận nói, “Em có biết đêm hôm đó anh đã tìm em rất lâu không? Về sau em lại không chịu để ý đến anh, anh lo thế nào em biết không.”
“Bịa chuyện không tệ.” Khúc Yên nhàn nhạt cong môi đỏ, “Tôi nghe nói gần đây doanh thu của xí nghiệp Lương thị không tốt. Có phải anh muốn bảo tôi nói với cha cho các người vay ít tiền không?”
Lương Tấn cười ha ha: “Vẫn là Yên Yên của anh hiểu lòng người.”
“Vậy tôi sẽ hiểu lòng người một chút, nói cho anh biết vì sao xí nghiệp Lương thị lại gặp khủng hoảng này.”
Khúc Yên nhướng mày, tùy ý cười, mắt hạnh lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Lương Tấn sững sờ.
Sao mới mấy ngày không gặp mà hình như con ngốc này lại xinh hơn nhỉ?
Không biết khác nhau chỗ nào, nhưng dường như từng động tác có mị lực hơn......
“Có phải gần đây xí nghiệp Lương thị bị một công ty mới đuổi theo đánh úp không?” Khúc Yên không nhanh không chậm nói, “Công ty mới kia tên là Tiếu Ngôn. Nó đuổi Lương thị không thả, thà bị lỗ cũng muốn giết chết các người, có phải không?”
“Sao em biết? Là cha em nói?” Lương Tấn nghi ngờ.
“Anh biết tại sao Tiếu Ngôn muốn làm thế không?” Khúc Yên hỏi lại.
Lương Tấn nghĩ đến chuyện này lại cực kì khó chịu, căm giận cắn răng nói: “Chắc chắn ông chủ công ty đấy có bệnh! Một hạng mục đầu tư tận vài tỷ chỉ vì chặn đường lui của Lương thị. Bọn họ đây là đang đốt tiền! Căn bản không phải làm ăn!”
“Đúng vậy, tôi cũng không muốn làm ăn kiếm lời.” Khúc Yên cười khẽ, giễu cợt liếc nhìn hắn, “Tôi muốn đốt tiền thiêu chết các người.”
“Em nói lung tung gì vậy?”
“Tiếu Ngôn là công ty tôi mở.” Khúc Yên không có ý định đi con đường đánh lén thần bí gì đó.
Cô có tiền, muốn trắng trợn dùng tiền đập chết tra nam này.
“Xùy!” Lương Tấn cười nhạo một tiếng, trong mắt khó nén khinh miệt, “Em cũng đừng khoác lác như vậy, ai sẽ tin cơ chứ? Em không muốn giúp anh vay tiền thì thôi đi, anh nghĩ biện pháp khác.”
Nếu Khúc Yên không chịu hỗ trợ thì hắn còn có Thôi Viện Viện.
Hắn cũng không tin Lương gia sẽ bị một công ty thần bí đạp đổ!
“Không tin? Cũng chả sao cả. Sớm muộn gì anh cũng sẽ quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi mà thôi.” Khúc Yên lười nhìn hắn thêm một cái, quay người mở cửa lên xe.
Lương Tấn đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, mắng: “Thần kinh! Bố mày sẽ cầu xin mày? Nằm mơ đi!”