Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 231

Edt: Nhan

Cố Vân Thâm thật sự đi tra bác sĩ trung y Bác Viễn kia.

Thậm chí tự mình đi một chuyến đến số 33 đường Đông Hoa ở Quảng Thành.

Sự thật chứng minh, đây là phòng khám trung y chính quy có giấy phép hành nghề, Bác Viễn am hiểu châm cứu, là người vô cùng khiêm tốn.

Bác Viễn nói không dám hứa chắc chắn có thể chữa khỏi chân của hắn, nhưng có thể thử xem.

Cố Vân Thâm bán tín bán nghi, châm cứu mấy lần.

Hắn cảm thấy nửa đêm chân không còn đau nữa.

Dù như thế nào thì ít nhất cũng có chút tác dụng, tổn thất cũng ít.

Mà cô gái kia cũng không đề cập đến chuyện này nữa, dường như lần trước thật sự chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến.

Cô vẫn đọc ba bài thơ mỗi tối như cũ.

Cố Vân Thâm dần quen gối lên âm thanh ngọt mềm của cô, chìm vào giấc ngủ.

......

Ngày hôm đó, căn hộ chung cư cũ của Cố Vân Thâm có một vị khách không mời mà đến.

“Sao vậy, cháu ngoan, ngay cả bà nội cũng không gọi nữa?”

Cố lão phu nhân nhìn xung quanh căn phòng đơn sơ, tư thái cao cao tại thượng giống như bố thí, mở miệng nói, “Mặc dù bị Cố gia xoá tên, nhưng hôn ước năm đó giữa cháu và Khúc gia vẫn như cũ. Ta đã đi Khúc gia nói giúp cháu, đối phương nguyện ý gả con gái.”

Cố Vân Thâm ngồi trên xe lăn, mắt phượng tĩnh mịch như biển, khó mà phân biệt cảm xúc.

Hắn nhìn lão bà trước mắt quen thuộc nhưng lại như xa lạ, lạnh lùng nói: “Bà muốn nói con gái riêng của Khúc gia, Thôi Viện Viện?”

“Sao bà cam lòng gả một đứa con riêng cho cháu?” Cố lão phu nhân cười như không cười, ngữ khí hòa ái, “Bây giờ mặc dù cháu tàn phế, nhưng tốt xấu gì cũng từng là người thừa kế tương lai của Cố gia, muốn cưới cũng phải cưới một thiên kim tiểu thư đoàng hoàng.”

“Ý bà là Khúc Yên?” Cố Vân Thâm chậm rãi cong môi, đáy mắt lướt qua vẻ trào phúng.

Nói dễ nghe như vậy, còn không phải sợ hắn tìm được một đại gia tộc hào môn làm hậu thuẫn, sợ hắn dùng " nam sắc " dẫn dụ một thiên kim hào môn, nhờ vào đó xoay người sao.

Hắn tàn phế, trở thành con rơi của gia tộc.

Lão thái thái muốn nâng đỡ người thừa kế mới, muốn đè chết hắn.

“Cháu cũng có thể không đáp ứng.” Cố lão phu nhân nhìn như từ ái, cười cười, “Nhưng mà kết quả như thế nào, cháu phải cân nhắc một chút.”

Cố Vân Thâm lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, không chịu uy hiếp: “Còn có kết quả gì mà tôi nhận không nổi?”

Hoặc là phải nói, hắn còn gì để mất?

Cùng lắm thì một cái mạng thôi.

Hắn cũng không phải chưa từng chết.

“Đứa bé này, ngây thơ quá.” Cố lão phu nhân sờ phật châu trên cổ tay, cười từ bi, “Ta muốn để cho cháu cưới nữ nhân gì, chẳng lẽ chỉ thương lượng với cháu thôi sao? Cháu đừng bức ta dùng những thủ đoạn thấp kém kia.”

Cố Vân Thâm đè cảm giác chán ghét đang phun trào dưới đáy lòng xuống, đuổi khách: “Bà có thể đi rồi.”

Cố lão phu nhân như thất vọng, lắc đầu: “Vốn tưởng rằng cháu trải qua nhiều chuyện như vậy, biết cái gì gọi là nghe lời, không nghĩ tới vẫn còn chưa dạy đủ.”

Chờ lão thái thái rời đi, cuối cùng Cố Vân Thâm nhịn không được, hung hăng vung tay lên đóng sầm cửa lại!

Ròng rã hai mươi bảy năm!

Hắn luôn kính trọng bà lão này như bà của mình.

Nào biết được, bà ta chỉ coi hắn như một con chó mà thuần dưỡng!

......

Sau khi Cố lão phu nhân rời khỏi căn hộ liền hẹn gặp Khúc Yên.

Nếu cháu trai không nghe lời thì đừng trách bà ta dùng chút thủ đoạn.

Khúc Yên ngu xuẩn không có đầu óc này dễ bị lừa gạt.

“Lão phu nhân, ngài hẹn gặp tôi là vì chuyện gì?” Ngồi trong quán cà phê, Khúc Yên vào thẳng vấn đề.

“Khúc tiểu thư đừng nóng vội, chúng ta từ từ nói.” Cố lão phu nhân nhẹ nhàng đẩy ly cà phê trên bàn lên trước mặt Khúc Yên, “Vừa uống vừa nói.”

Khúc Yên cúi đầu, liếc mắt nhìn ly cà phê.

Cô không khỏi cười thầm.

Thế giới này sao lại có nhiều người thích hạ thuốc thế?

Hơn nữa mục đích còn vô cùng đồng nhất, đều muốn đưa cô lên giường Cố Vân Thâm.

Nên nói cô đáng thương hay là Cố Vân Thâm đáng thương đây?
Bình Luận (0)
Comment