Edt: Nhan
“Cố tiên sinh, không bằng chúng ta hợp tác đi.” Khúc Yên trực tiếp nói, “Cố lão thái thái đến Khúc gia tạo áp lực, nếu như anh không cưới tôi thì phải cưới Thôi Viện Viện.”
Cố Vân Thâm híp mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi không lấy ai cả.”
Khúc Yên lắc đầu: “Tôi không bảo anh cưới tôi. Anh để tôi ở lại đây ở một thời gian trước, miễn cho Cố lão thái thái tìm anh với tôi gây phiền phức. Như vậy mọi người đều được lợi, không phải sao?”
Mà cô cũng có thể thừa cơ ở chung cùng hắn nhiều hơn, giúp hắn báo thù.
Cố Vân Thâm ý vị thâm trường liếc cô một cái: “Cô không sợ bạn trai cô hiểu lầm?”
Kiếp trước cô yêu đến chết đi sống lại, hận cũng hận điên cuồng đến cực đoan.
Kiếp này nhìn có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
“Bạn trai?” Khúc Yên ồ một tiếng, “Anh muốn nói tên tra nam Lương Tấn sao? Hắn còn bận hâm nóng tình cảm với chị kế Thôi Viện Viện của tôi, đâu rảnh quan tâm tôi đang làm gì.”
Giọng cô nhẹ nhàng, dường như không hề đau lòng chút nào.
Cố Vân Thâm không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút: “Cô không để tâm đến việc hắn phản bội cô?”
“Tôi không thích hắn, cho nên không quan tâm. Nhưng mà, hắn đã làm chuyện xấu, tôi vẫn sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.” Khúc Yên nói rất thẳng thắn, “Tôi muốn trả thù hắn, khiến hắn thân bại danh liệt.”
Cố Vân Thâm nhàn nhạt gật đầu.
Ít nhất so kiếp trước đã không muốn đồng quy vô tận.
“Cố tiên sinh, tôi biết anh cũng muốn báo thù.” Khúc Yên nhìn đôi mắt phượng thâm thúy của hắn, nói thẳng, “Cố gia đuổi anh ra, anh nhất định không cam tâm. Chúng ta đã có mục đích giống nhau, vì sao không thể hợp tác?”
Cố Vân Thâm tiếp lời cô: “Cô muốn hợp tác thế nào?”
Khúc Yên mỉm cười: “Tôi có tiền, anh có năng lực. Tôi đầu tư cho anh vận hành, phá tan Lương thị cùng Cố thị, không phải vẹn toàn đôi bên sao?”
Cố Vân Thâm nhíu mày cười khẽ: “Khúc tiểu thư, e rằng cô có chút ngây thơ. Không nói đến xí nghiệp Lương thị, chỉ riêng gia sản Cố gia đã phong phú biết bao nhiêu, cô biết không?”
Khúc Yên nhún nhún vai: “Tôi tin năng lực của anh.”
Cô cứ bỏ tiền.
Mặc kệ hắn làm thế nào.
Cố Vân Thâm chỉ nghĩ cô ngây thơ ngốc nghếch, thuận miệng hỏi một chút: “Cô dự định đầu tư bao nhiêu?”
“Anh chờ một chút để tôi tính.” Khúc Yên cúi đầu, bẻ ngón tay tính toán một hồi.
Vàng trong không gian của cô ước chừng 1 tỷ.
Đáng giá nhất là đồ cổ châu báu, mũ phượng trân quý kia bây giờ mà đem đi đấu giá, đoán chừng cũng có thể lấy mấy tỷ.
Dù sao cuối cùng vẫn cộng lại thì 10 tỷ hẳn là vẫn có.
Cô coi xong, ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đầu tư 10 tỷ cho anh.”
Cố Vân Thâm nhịn không được cười ra tiếng.
Khúc Yên này, thực sự là một lời khó nói hết.
Mười tỷ?
Toàn bộ gia sản Khúc gia của cô cũng không đủ một phần mười.
Nếu như cô thật sự có 10 tỷ, đương nhiên hắn có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn khiến nó tăng lên mấy lần, đối đầu với của cải vạn tỷ của Cố gia cũng có phần thắng.
Nhưng đây là không thể.
Cô lấy khối tài sản kếch xù đấy ở đâu ra?
Coi như cô thật sự có 10 tỷ, tại sao lại vô duyên vô cớ đầu tư cho một người bị gia tộc ruồng bỏ như hắn?
“Đi, đi ngủ.” Cố Vân Thâm thấy cô ngây thơ đến nực cười, ngược lại cũng không có ý gì xấu, ngữ khí chậm rãi, nói, “Phòng bên cạnh có chăn ga mới, cô tự lấy trong tủ treo quần áo đi.”
“Được......” Khúc Yên biết hắn không tin.
Cô nghe còn có chút rợn người.
Cô cũng không vội giải thích, chờ tiền tới sổ là hắn biết thành ý của cô.
Đến lúc đó, hắn sẽ tin tưởng trên thế giới này thật sự có “thiên sứ” xinh đẹp lại tốt bụng.