Edt: Nhan
Hai người tiến vào nhà hàng, ngồi xuống.
Cố Vân Thâm giúp Khúc Yên gọi món rồi mới lên tiếng: “Tiếu Ngôn, cô có chút giống một người mà tôi biết.”
Trong lòng Khúc Yên hơi hồi hộp một chút: “Giống nhiều không?”
Cố Vân Thâm lắc đầu: “Có chút tương tự thôi.”
“A......”
Khúc Yên nghĩ, Tiểu Cố, quả nhiên anh không nhận ra.
Thật ra cô không dịch dung quá nhiều, chủ yếu chỉ trang điểm thôi.
“Nghe giọng điệu của anh, có vẻ anh không quá thích người kia?” Khúc Yên hiếu kỳ hỏi.
“Không quen.” Cố Vân Thâm nhàn nhạt trả lời.
Kiếp trước ngược lại rất quen thuộc.
Một cô gái cực đoan ngu dốt...
“Nói không chừng sau này anh hiểu cô ấy hơn rồi sẽ thích cô ấy? Dù sao giống tôi thì cũng là một người đẹp.” Khúc Yên nửa đùa nửa thật nói.
“Sẽ không có chuyện đó.” Cố Vân Thâm không chút do dự nói, “Tôi không thể thích cô ta.”
Kiếp trước hợp đồng hôn nhân ròng rã một năm, hắn cũng không yêu nổi Khúc Yên, bây giờ làm sao có thể yêu được.
“Có thật không? Cô bé kia khiến anh chán ghét như vậy sao?”
“Không phải chán ghét, chẳng qua là không muốn liên quan thôi.”
“Thì ra là thế......” Khúc Yên gật gật đầu, trong lòng ngược lại có thể lý giải.
Lúc trước Nguyên chủ thích bạn trai Lương Tấn, lại bị Lương Tấn bỏ thuốc đưa đến khách sạn, Cố Vân Thâm chán ghét những chuyện lung ta lung tung thế này cũng rất bình thường.
Hôm nay cô không dùng dung mạo nguyên chủ tới gặp Cố Vân Thâm cũng là sợ Cố Vân Thâm vì chuyện này mà đa nghi, vừa thấy mặt đã thấy cái chết.
“Đúng rồi, Tiểu Cố, lúc trước anh nói anh đến Quảng Thành châm cứu.” Khúc Yên nói sang chuyện khác, hỏi, “Chân của anh......Còn tốt chứ?”
“Còn tốt.” Cố Vân Thâm hời hợt trả lời, “Ban đêm không đau nữa.”
“Chỉ không đau nữa thôi sao?” Khúc Yên nhíu mày lại, trong lòng lo nghĩ.
Căn cứ theo tư liệu hệ thống, y thuật Bác Viễn siêu phàm, là cơ hội để Cố Vân Thâm có thể đứng lên một lần nữa.
Nhưng cũng qua một hai tháng rồi, dường như chân Cố Vân Thâm không có tiến triển gì.
“Bác sĩ trung y kia nói dây thần kinh trên chân tôi bị hao tổn lớn, có thể trị hết hay không rất khó nói.” Cố Vân Thâm đối với này chuyện không ôm hi vọng quá lớn.
Kiếp trước, đến lúc chết hắn cũng không thể đứng lên.
Có lẽ, vận mệnh chú định như thế.
“Tôi còn tưởng rằng......”
Khúc Yên nghĩ, ở trong đó nhất định có chỗ nào không đúng.
“Cảm ơn sự quan tâm của cô, tôi bây giờ cũng không có gì không tốt.” Cố Vân Thâm cười nhạt một tiếng, “Dù thế nào cũng cảm ơn cô đã giới thiệu bác sĩ trung y kia cho tôi.”
“Không có gì.”
Khúc Yên thừa dịp cúi đầu cắt bò bít tết, lặng lẽ gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất ra, hỏi, “Tiểu Thất, chân Cố Vân Thâm là chuyện gì xảy ra?”
“Kí chủ, căn cứ vào tư liệu hệ thống, bác sĩ trung y kia quả thật có thể chữa khỏi cho Cố Vân Thâm. Nhưng ngoại trừ trị liệu phương diện sinh lý thì còn cần giải quyết chướng ngại tâm lý.”
“Phương diện tâm lý? Cố Vân Thâm nhìn không giống có bệnh tâm lý a.” Khúc Yên nghi ngờ hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thâm một cái.
Nam nhân tuấn mỹ đàng hoàng, ôn nhu mỉm cười với cô.
Hắn nhìn vừa anh tuấn lại thân sĩ, đơn giản không cần quá hoàn mỹ.
Có bệnh tâm lý gì được?
“Trong tư liệu hệ thống không ghi chép kỹ càng, cần kí chủ tự đi tìm hiểu.” Tiểu Thất làm hết phận sự nhắc nhở, “Kí chủ, một trong những nhiệm vụ của ngài ở thế giới này là báo ân, nhất định phải khiến cho Cố Vân Thâm sống hạnh phúc thông suốt thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
“Hạnh phúc thông suốt?” Khúc Yên suy nghĩ hai từ này, “Nội tâm hắn bây giờ không thông suốt, không hạnh phúc sao?”