Edt: Nhan
Xe lăn nghiêng nghiêng rồi đổ xuống, hai người lăn trên sàn nhà.
Cố Vân Thâm kêu lên một tiếng.
Khúc Yên ngã trên người hắn, nghe thấy hắn rêи ɾỉ vì đau đớn, lo lắng hỏi: “Đυ.ng phải chân sao? Anh đau lắm hả?”
Cô vội vàng từ trên người hắn đứng lên, chợt thấy bên hông bị giữ lại.
“Đừng lộn xộn!” Cố Vân Thâm giữ chặt eo thon của cô, hầu kết nhấp nhô, cắn răng nói, “Chân tôi rất đau, cô đừng động đậy.”
Khúc Yên thật sự cho rằng hắn bị đập chân xuống đất, không dám làm loạn, nằm trên l*иg ngực hắn, ân cần hỏi: “Tôi đè lên anh như vậy có sao không? Có đau hơn không?”
“Không.” Cố Vân Thâm âm thầm điều chỉnh nhịp thở một chút, “Cô đợi tôi chút, đợi một chút là được.”
“Được.” Khúc Yên ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Vân Thâm hơi dịch lưng ra một chút, để cô ghé vào ngực hắn mà không chạm vào bộ phận quan trọng.
Chết tiệt.
Vậy mà hắn lại phản ứng với cô...
“Anh đỡ hơn chưa? Chân còn đau không?” Khúc Yên yên lặng chờ một lát, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như mang theo một tia nhẫn nại, gân xanh nổi lên.
Khúc Yên cảm giác hắn vẫn rất đau, đưa tay chạm nhẹ trán hắn, mềm giọng nói, “Có chuyện gì vậy? Đêm nay anh đau nhiều lần như vậy, châm cứu trị liệu không có hiệu quả sao?”
“Bỏ tay ra.” Giọng Cố Vân Thâm khàn khàn, nặn ra một câu từ sâu trong cổ họng, “Đừng đυ.ng vào tôi!”
“Chạm thử thôi mà...... Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy?” Khúc Yên nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, không thu tay lại, vuốt vuốt gân xanh trên trán hắn, lại nhéo má hắn một cái.
Trong tâm cô nghĩ --
Bệnh sạch sẽ cũng là bệnh, phải trị!
Cố Vân Thâm dở khóc dở cười, bắt được cánh cô đang làm loạn, giữ ở sau lưng cô: “An phận một chút.”
Tay Khúc Yên bị hắn giữ sau lưng, theo bản năng giãy dụa một chút, trong vô thức lại trở về vị trí cũ.
Cố Vân Thâm nhắm chặt mắt lại, thở dốc một tiếng.
“A? Lại đau sao?” Khúc Yên thấy hắn cực kì khó chịu, lại vặn vẹo uốn éo người, “Anh mau buông tôi ra, tôi đứng lên giúp anh bóp chân!”
Cố Vân Thâm càng dùng sức giữ chặt cổ tay cô, ghìm lại sau lưng, khàn khàn nói: “Cô còn lộn xộn nữa, đừng trách tôi......”
“Trách anh cái gì?” Khúc Yên nghi hoặc nhìn hắn.
Đôi mắt sáng như sao, tựa sóng nước lấp loáng, dịu dàng lại tươi đẹp.
Cố Vân Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chậm rãi dời xuống, rơi trên cánh môi hồng hào mũm mĩm của cô.
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.
Khúc Yên phát hiện có gì đó không đúng, lùi về phía sau.
Hắn bỗng dưng kéo cô lại, hôn lên môi cô!
“Ưʍ......” Khúc Yên cực kỳ ngoài ý.
Hắn đau đến choáng váng?
Hôn để giảm đau?
“Tiếu Ngôn......” Hắn hôn cô, lẩm bẩm.
“A...... Tôi là Khúc Yên......”
“Ừ.” Hắn thấp giọng đáp, gắt gao hôn xuống.
Gần như là không cần học vẫn tự hiểu được, đây là lần đầu tiên hắn hôn một cô gái ở cả kiếp trước và kiếp này, dựa vào bản năng quấn lấy cô.
Dục niệm tới một cách mãnh liệt, hắn không thể kiềm chế, đưa tay vuốt ve cơ thể cô.
Cảm giác mềm mại trong tay, Cố Vân Thâm đột nhiên giật mình!
Không!
Tàn hồn của anh hai còn ở trong cơ thể hắn, bây giờ hắn làm chuyện này, anh hai cũng có thể biết.
Cố Vân Thâm thả Khúc Yên ra, thở dốc một tiếng, hai tay chống xuống mặt đất để ngồi dậy.
Hắn không lộ dấu vết dùng vạt áo ngủ che chắn vì không muốn bị cô phát hiện điều gì khác thường.
“Thật xin lỗi, Khúc Yên.” Giọng hắn khàn khàn nói, “Tôi hơi chóng mặt.”
Môi anh đào của Khúc Yên ửng đỏ, tức giận nhìn hắn chằm chằm --
Cặn bã!
Vừa mới hôn xong lại nói kiểu này, tra nam!
Cố Vân Thâm nghe cô nổi giận thầm mắng mỏ, cũng không giải thích, khàn khàn nói: “Bây giờ chân tôi đã hết đau rồi, cô về ngủ đi.”
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua