Edt: Nhan
“Trở về nhà của chúng ta.” Cố Vân Thâm trầm giọng nói.
“Chú tư......” Cố Tử Dục giật nảy mình, “Cái gì gọi là nhà của hai người? Chú và Tiếu Ngôn có quan hệ thế nào?”
Cố Vân Thâm liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chú và cô ấy có hôn ước. Cô ấy là vị hôn thê của chú.”
Cố Tử Dục nhíu mày, chần chừ nói: “Không đúng, cháu nhớ vị hôn thê của chú tên là Thôi gì đó Viện, đã quyết định từ lâu rồi.”
“Đó là trước đó.” Cố Vân Thâm nheo mắt lại, lạnh lẽo quét Cố Tử Dục một cái, “Sao, cháu dự định cướp người? Cháu trai cướp dì tư, tin tức này truyền về Cố gia, cháu cảm thấy cha cháu có thể đánh mông cháu nở hoa không?”
Cố Tử Dục không hiểu sao lại có cảm giác trên mông mát lạnh.
Nếu như chuyện này thật sự truyền về Cố gia, cha hắn chắc chắn cảm thấy mất hết mặt mũi, sau đó quật roi xuống người hắn.
Quả thật rất có thể bị đánh......
“Tử Dục, anh đừng sợ.” Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, ngọt ngào nói, “Chú tư anh hù dọa anh đấy. Em và anh ta cũng không kết hôn hay cử hành lễ đính hôn, không tính là vị hôn thê.”
“Tiếu Ngôn, vậy chúng ta......” Cố Tử Dục tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Chúng ta lén lút chuồn đi nhé? Chú tư ở đây, anh cảm giác cả người không được tự nhiên. Anh dẫn em đi chỗ khác chơi.”
“Được.” Khúc Yên gật đầu.
Cô chủ động giữ chặt tay Cố Tử Dục, đi ra bên ngoài.
Ra đến nơi an tĩnh, cô mới buông tay ra, hỏi, “Chúng ta đi đâu?”
Cố Tử Dục cúi đầu nhìn tay mình một chút, ài...... Hắn trải qua tình trường, quen biết nhiều cô gái như vậy, sao hôm nay được nắm tay một chút mà lại cảm giác kíh thíɧ như vậy!
“Tử Dục?” Khúc Yên nhìn hắn ngây ngốc ngẩn người, nghi ngờ gọi, “Anh sao vậy?”
“Anh dẫn em lên trên núi ngắm cảnh đêm có được không?” Bỗng nhiên Cố Tử Dục dâng trào cảm xúc, nhất định hắn đã gặp được định mệnh của đời mình nên mới có thể năm tay một chút đã kích động!
Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Khúc Yên, lớn tiếng nói, “Dù bị cha đánh, anh cũng muốn theo đuổi em! Anh muốn cùng chú tư cạnh tranh công bằng!”
Khúc Yên cười khẽ: “Chú tư của anh cũng không theo đuổi em, không thể cạnh tranh.”
“Tiếu Ngôn, em đợi anh một phút, anh đi lấy xe.”
Cố Tử Dục vội vàng đi lấy xe, nhưng chỗ đậu đông đúc, xe của hắn bị kẹt ở xó xỉnh, không mở được cửa xe, không thể làm gì khác hơn là để Khúc Yên chờ một lúc.
Khúc Yên đứng bên cạnh bồn hoa, quay đầu nhìn về phía quán bar một chút.
Cố Vân Thâm cùng tài xế A Lương của hắn cũng đi ra.
Cô đưa mắt nhìn xa xa, thầm nghĩ --
Tiểu Cố, trừ phi đêm nay anh thổ lộ trước mặt mọi người, bằng không tôi sẽ không trở về với anh.
Xe lăn của Cố Vân Thâm đang tới gần cô, nghe được câu này, mặt bỗng cứng đờ.
Cô còn muốn làm loạn đến lúc nào!
“A Lương, chúng ta về công ty!” Hắn rõ ràng bản thân bị cô trêu đùa, lòng có chút tức giận.
“Anh Thâm, anh không bắt gian?” A Lương ngay thẳng nói, “Cô gái xinh đẹp kia không phải vị hôn thê của anh sao? Cô ấy cùng cháu anh...... Đây không phải là đội nón xanh cho anh sao?”
Hai tay Cố Vân Thâm đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, lạnh lùng nói: “A Lương, đừng nói nữa!”
“A......” A Lương gãi đầu một cái.
Câu nói này, hình như Anh Thâm đã từng nói một lần.
“Tiếu Ngôn! Lên xe --” Cố Tử Dục thật vất vả đẩy xe, vội vàng gọi Khúc Yên.
“Anh Thâm, bọn họ đi rồi sao? Anh thật sự không đuổi theo?” A Lương nhịn không được lại lắm miệng hỏi một câu.
Ngực Cố Vân Thâm chập trùng, hít một hơi thật sâu: “Đẩy tôi qua đó.”
A Lương cảm giác mang trong mình sứ mệnh quan trọng, nhanh chóng đẩy hắn tới, ngăn trước người Khúc Yên.