Edt: Nhan
"Có lẽ sau khi anh hai của anh chết từng gặp kỳ ngộ gì đó, hiểu được chút tà thuật." Khúc Yên phát hiện tay hắn càng ngày càng lạnh, trong lòng đột nhiên giật mình sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn, "Anh Thâm?!"
"A --"
Một âm thanh cười lạnh phát ra từ trong miệng Cố Vân Thâm, "Nữ nhân ngu xuẩn, cô cho rằng cô có thể ngăn chặn tôi bao lâu?"
"Cố Vân Mặc?" Khúc Yên phút chốc nheo mắt lại, "Anh đã tỉnh lại?"
Lại còn sớm hơn so với cô dự liệu!
"Cố Vân Thâm tên phế vật này, chỉ biết yêu yêu đương đương, để nó sống cũng không có tác dụng gì." Thanh âm kia âm u nói, "Chẳng bằng tôi thay nó sống sót. Tôi còn giỏi đối phó Cố gia hơn nó nhiều."
"Nếu như anh chỉ muốn báo thù, tôi và anh Thâm có thể giúp anh hoàn thành." Khúc Yên một bên bịa chuyện đã dựng sẵn, một bên tính toán đàm phán, "Chỉ cần anh rời khỏi cơ thể anh Thâm, tôi bảo đảm để Cố thị phá sản, người hại anh cũng không có kết cục tốt."
"Không cần! Tự tôi báo thù mới sảng khoái." Thanh âm kia hừ lạnh, "Tôi làm nhiều chuyện như vậy chính là vì sống sót. Nếu như không phải thân thể của tôi đã sớm hư thối thì sao lại phải khổ sở sống nhờ cơ thể tên phế vật Cố Vân Thâm này."
Khúc Yên lặng lẽ lấy ra Trấn Ma Đỉnh, giấu ở sau lưng.
Tất nhiên nếu không thể đồng ý thì cô liền để hắn tiếp tục ngủ say.
Ít nhất sẽ không tổn thương đến cơ thể A Thâm.
"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ." Thanh âm kia âm u lạnh lẽo nở nụ cười, "Cô dám động thủ lần nữa, tôi liền để Cố Vân Thâm chết, một phách cũng không còn!"
Cánh tay Cố Vân Thâm đột nhiên dùng sức, hất tay Khúc Yên ra, rút ống tiêm truyền nước, nhắm ngay động mạch chủ.
"Tôi ghét nhất là người khác uy hϊếp tôi, anh có biết không?" Khúc Yên cười giận dữ.
Cô vung tay áo lên, Trấn Ma Đỉnh lơ lửng giữa không trung, hào quang màu lam lấp lánh bao phủ cơ thể Cố Vân Thâm cùng cô.
"Cô --" thanh âm kia không thể kìm chế run lên, "Cô mặc kệ sống chết của Cố Vân Thâm? Nếu như hồn phách tôi tự bạo, nó cũng nổ tung mà chết!"
"Anh ở trong cơ thể anh Thâm, tôi không thể làm gì anh. Nhưng mà......" Khúc Yên nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt lạnh lẽo khinh miệt, "Tôi cũng không phải chỉ có một phương pháp để đối phó anh."
"Cô, cô muốn làm gì?!" Thanh âm kia không tự chủ được kinh hoảng.
"Tôi vốn không muốn dùng phương pháp cực đoan như vậy, miễn cho anh Thâm đau lòng. Nhưng tôi nói, tôi ghét nhất người khác uy hϊếp tôi."
Ngón tay thon dài trắng nõn của Khúc Yên xoay chuyển dưới Trấn Ma Đỉnh, dường như hững hờ, chậm rãi nói, "Giữ anh lại là tai họa, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày này, không bằng tôi thu thập anh sớm một chút."
"Cô...... Cô dừng tay!" Thanh âm kia la lên hoảng hốt, hiển nhiên dự cảm được cô muốn làm gì.
Đầu ngón tay Khúc Yên đầy hào quang màu lam, cô chợt nghiêng người ôm lấy Cố Vân Thâm.
Đầu ngón tay cô điểm tại mi tâm Cố Vân Thâm, hô lên một tiếng: "Dẫn!"
Trong chốc lát, hào quang màu lam nở rộ trong phòng bệnh, một đạo hắc quang từ giữa mi tâm Cố Vân Thâm thoát ra!
Hắc quang kia theo đầu ngón tay Khúc Yên chui vào cơ thể cô.
"Cô, nữ nhân đáng chết này!" Tàn hồn Cô Vân Mặc tiến vào cơ thể Khúc Yên, phẫn nộ hô to trong đầu cô, "Tôi không muốn làm phụ nữ! Cô mau thả tôi ra!"
Nếu như là bị pháp khí nhϊếp hồn, hắn còn kịp tự nổ tung kéo Cố Vân Thâm làm đệm lưng, nhưng bị dẫn hồn đến một cơ thể khác, hắn chỉ là một hồn phách nên không thể kháng cự, mà ngay cả chỗ trống để né tránh cũng không có!
"Tôi cũng không muốn làm quái nhân bán nam bán nữ đâu." Khúc Yên chậm rãi thu hồi Trấn Ma Đỉnh vào lòng bàn tay.
____________________