Edt: Nhan
【 Em còn muốn một điều nữa. 】 Khúc Yên trả lời.
【 Thứ gì? 】
【 Anh đó. 】
Cố Vân Thâm nhìn hai chữ này, khóe môi không tự giác được cong lên, giống như đầu lưỡi được nếm mật ngọt, thấm vào đáy lòng.
Khúc Yên từ trong kính sương mù nhìn thấy hắn cười, cũng không khỏi cười theo.
Cuối cùng cũng khiến hắn vui vẻ một chút, thật không dễ dàng.
Cô và hắn như là yêu đương vượt thời không, cô còn có thể mượn kính sương mù xem hắn, hắn lại chỉ có thể chịu đựng giày vò.
Nhưng Khúc Yên không biết, đối với Cố Vân Thâm, loại giày vò này so với mười một tháng trước đã là trời cao ban ân.
Ít nhất hắn có thể biết cô còn rất tốt, cô còn có thể trở về.
......
Bởi vì bệnh viện vẫn luôn nhắc nhở Cố Vân Thâm rằng Khúc Yên ngày càng tới gần cái chết, Một lần Cố Vân Thâm nghe phiền quá, dứt khoát đưa Khúc Yên về nhà luôn.
Hắn mời hộ công tốt nhất, trang bị đầy đủ thiết bị, chú tâm vào việc bảo dưỡng cơ thể.
Thời gian nhoáng một cái đã qua một năm.
Cố Vân Thâm phát triển rực rỡ trên thương trường, nhờ vào việc sống lại cùng với thiên phú kinh doanh bẩm sinh của hắn, mỗi khoản đầu tư đều kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần.
Tập đoàn Yên Tụ càng ngày càng lớn, chèn ép Cố thị đến hoàn toàn không thở nổi.
Hắn không vội để Cố thị phá sản, cứ chơi đùa giống mèo vờn chuột, bắt được lại thả, thả lại bắt, có chủ ý khiến tâm lý đối thủ sụp đổ.
Yên nhi không ở đây, hắn cũng chỉ có thể chơi loại trò chơi nhàm chán này.
Chờ Yên nhi trở về, hắn liền giải quyết triệt để những ân oán này, cùng cô hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.
Hắn treo lịch trong phòng làm việc, còn mười ba tháng nữa là tròn 3 năm Yên nhi hôn mê.
Yên nhi nói chậm nhất là 3 năm, cô sẽ trở lại.
Còn 395 ngày nữa.
*
"Kí chủ, đã kiểm tra thân thể nguyên chủ, chữa trị hoàn tất, ngài có thể trở về."
"Sớm hơn một chút so với dự tính a."
Khúc Yên vui vẻ cong môi cười.
Vậy cô có thể cho Tiểu Cố một bất ngờ!
"Tiểu Thất, giúp ta mở thế giới một lần nữa!"
"Được, kí chủ, lập tức mở thế giới ra một lần nữa -- "
......
Thời điểm Khúc Yên mở mắt, bốn phía đen như mực, chỉ có đèn ngủ trên tường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Hình như là nửa đêm.
Trên ghế sofa cách đó không xa, y tá gác đêm đang ngủ.
Khúc Yên yên lặng đứng lên, không đánh thức y tá, rón rén đi ra khỏi phòng.
Cô đi tới hành lang, quan sát một chút.
Đây là biệt thự Cố Vân Thâm mới mua, cô từng thấy qua trong kính sương mù, phòng ngủ cùng thư phòng của hắn ở ngay sát vách -- bởi vì hắn muốn ở gần cô một chút, nếu như "cơ thể" cô có trạng thái khác thường nào thì hắn có thể kịp thời phát hiện được.
Khúc Yên đi đến cửa thư phòng, liếc mắt nhìn.
Cửa thư phòng lại không đóng, đèn bên trong vẫn sáng, có tiếng người truyền tới, là một giọng nữ trẻ tuổi.
"Cố tổng, hợp đồng thu mua này, ngài xem còn vấn đề gì không?"
Thì ra là đang bàn công việc.
Khúc Yên đang nghĩ như vậy, nhưng lại nghe giọng nữ kia nói --
"Cố tổng, ngài bảo em mua đồ ngủ cho phụ nữ, ngài xem có thích không?"
Khúc Yên hơi nhíu mày, nhẹ nhàng tiến vào mấy bước, trông thấy một cô gái trẻ cởϊ áσ khoác, lộ ra dáng người mỹ lệ, bên trong mặc váy ngủ viền ren màu đen khêu gợi.
"Cố tổng......" Giọng nữ nhân trở nên mềm mại quyến rũ.
Khúc Yên nhịn không được ở trong lòng chậc một tiếng.
Không nghĩ tới cô trở về không đúng lúc, Tiểu Cố có không ít diễm phúc.
Lúc này Cố Vân Thâm đang ngồi ở bàn làm việc cúi đầu lật xem hợp đồng, nghe giọng nói ấy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Giao đồ ngủ cho người hầu là được."
"Cố tổng, em chiếu theo kích thước số đo ngài cho để mua, nhưng lại không biết kiểu dáng có hợp với sở thích của ngài không." Nữ nhân kia yêu mị nói, "Nếu không thì ngài nhìn một chút? Em sợ mua nhầm đó nha."