Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 290

Edt: Nhan

"Mọi người cẩn thận một chút, cửa hang có thể có người có dị năng cao cấp trông coi." Tên hói đầu rút súng bên người ra, đi tới sơn động dưới bóng cây bụi cỏ.

Khúc Yên đi phía sau đội ngũ, cố ý giữ khoảng cách một chút.

Cô chờ bọn họ đánh nhau rồi lợi dụng khung cảnh hỗn loạn đó để làm việc.

"Ai! Ai ở đó?!"

Quả nhiên, cửa hang có người trông coi, nghiêm nghị hét lớn.

Chỉ một thoáng, đất đá bay mù trời, dị năng giả hệ thổ bảo vệ sơn động va chạm với tên hói đầu có dị năng hệ lôi, cuồng phong đầy trời cộng thêm sấm sét.

Khúc Yên nhìn bốn người khác trong đội ngũ xông lên, gia nhập vào trận chiến.

Cô yên tĩnh lùi lại, tìm kiếm một cửa vào khác của sơn động.

Căn cứ vào tư liệu mà hệ thống đưa cho, sơn động này là một đường hầm chưa hoàn thiện, còn một lối có thể vào.

Khúc Yên thận trọng vòng qua bụi rậm, bỏ chút thời gian mới tìm được vị trí.

Cô chui vào từ cửa hang nhỏ.

......

Sơn động ẩm ướt âm u.

Trên mặt đất có một bóng người thon gầy đang nằm co ro.

"Anh còn ổn chứ?"

Khúc Yên không dám tới quá gần, mặc dù lúc này nam chính yếu, nhưng ý muốn gϊếŧ người lại rất mạnh.

Cô cũng không muốn nhiệm vụ còn chưa bắt đầu liền trực tiếp chết.

"A." Môi mỏng tái nhợt của thiếu niên phát ra tiếng cười lạnh hư nhược.

Lại là một con người tham lam đáng ghét.

Còn làm hắn buồn nôn hơn so với zombie.

"Anh có thể đi không?" Khúc Yên hỏi.

Thiếu niên cụp mắt xuống, lạnh nhạt mà hung ác nham hiểm.

"Tôi biết anh bị tiêm thuốc làm mềm cơ bắp." Khúc Yên nâng một tay lên, lòng bàn tay hiện lên ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt, "Dị năng hệ chữa trị của tôi mới là cấp 2, chỉ có thể giúp anh trị liệu một chút."

Thiếu niên nhắm hờ mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.

Khúc Yên tự nói tiếp, "Tôi tiến vào từ đằng sau sơn động, không có ai trông coi, đợi lát nữa nếu anh có thể bò dậy thì mau bỏ chạy. Bọn họ còn đánh nhau trước cửa hang, anh phải nắm chắc thời cơ."

Cô giơ tay lên không trung vuốt ve cơ thể hắn.

Ánh sáng của hệ chữa trị rất ấm áp, Tư Triệt trong nháy mắt cảm nhận được vào sự ấm áp của ánh mặt trời ngày đông.

Hắn đã rất lâu rồi......không có loại cảm giác này.

Không có ai, sẽ vì hắn mà lãng phí dị năng.

Bởi vì cho dù bị thương nặng như thế nào thì hắn cũng không chết được.

"Khá hơn chút nào không? Anh có thể đứng lên không?" Khúc Yên vẫn không thể tới quá gần, tự đi về phía lỗ nhỏ, "Anh mau nhanh lên, chờ bọn họ phát hiện là xong đời."

Tư Triệt nheo mắt phượng đen như mực, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ.

Cạm bẫy?

Lại thêm một nhóm khác muốn bắt hắn đi?

Không quan trọng.

Dù ở nơi nào cũng là sống không bằng chết.

"Anh mau tới đây đi!" Thiếu nữ quay đầu, vẫy vẫy tay với hắn.

Ánh trăng chiếu qua khe nhỏ, chiếu trên gương mặt xinh xắn ngọt ngào của cô, dường như có vầng sáng thanh khiết.

Hai tay Tư Triệt chống trên mặt đất, nỗ lực đứng lên.

Dù cho biết rõ phía trước là cạm bẫy, hắn vẫn muốn thử một lần.

Có thể, có một phần vạn cơ hội đào thoát?

"Anh đi theo sau tôi, tôi biết một đường xuống núi rất bí ẩn." Khúc Yên ra khỏi sơn động, đẩy bụi cây ra.

Thân hình cô xinh xắn lanh lợi, linh hoạt chui vào bụi cỏ rẽ trái rồi rẽ phải, chọn đường xuống núi xảo trá.

Tư Triệt không nói một lời, mím chặt môi đi theo phía sau, cách cô một khoảng không quá xa.

Hai tay hắn gắt gao nắm chặt, đề phòng đồng bọn của cô xuất hiện.

Nhưng đi một đường cũng không có những người khác xuất hiện.

Như vậy xem ra là cô muốn "độc chiếm" hắn?

Đủ tham lam.

Tư Triệt bất động thanh sắc rút ra một con dao gọt trái cây từ bên trong giày, giấu ở sau lưng.

Nếu chỉ có một mình cô, hắn chắc chắn có thể gϊếŧ chết cô.

______________________________
Bình Luận (0)
Comment