Edt: Nhan
"Sao?" Khúc Yên kinh ngạc quay đầu liếc hắn một cái, "Cái gì cơ?"
"Hệ chữa trị, băng, không gian."
"À......"
Khúc Yên không giải thích, thật ra không gian của cô không phải dị năng, là bàn tay vàng mà hệ thống xuyên nhanh cho.
"Trên đời này, tôi chỉ nghe nói một người cũng nắm giữ dị năng tam hệ." Ánh mắt Tư Triệt âm trầm, lướt qua vẻ hung ác nham hiểm.
"Ai?"
"Cha tôi."
Thời điểm Tư Triệt nói hai chữ này, ngữ khí không chút gợn sóng, nhưng Khúc Yên lại nghe ra hận ý lạnh lẽo.
"Mặc dù gϊếŧ cha là thiếu đạo đức, nhưng người kia căn bản không xứng đáng làm cha anh, thậm chí không xứng làm người. Về sau anh gϊếŧ ông ấy thì tôi cũng sẽ không khinh bỉ anh." Khúc Yên vỗ vỗ vai hắn.
Ánh mắt Tư Triệt khẽ động, ngước mắt nhìn cô: "Cô...... Vì sao lúc nào cô cũng cho là về sau tôi có thể trở nên mạnh mẽ?"
Thậm chí mạnh đến mức có thể đối phó với cha có dị năng thiên phú...
"Đương nhiên anh sẽ trở nên mạnh mẽ." Khúc Yên khẳng định nói, "Dù việc này không dễ dàng nhưng có tôi ở đây, anh nhất định có thể."
Bởi vì, cô tới là để thúc đẩy hắn hắc hóa.
Cho nên tương lai, nhất định hắn sẽ kích động và bộc phát ra tiềm năng lớn nhất, trở thành lão đại trâu bò nhất trong mạt thế.
"Có cô ở đây?" Tư Triệt khẽ trào phúng giật giật khóe môi.
"Đúng thế, tôi sẽ luôn bên cạnh anh." Khúc Yên ngọt ngào cười với hắn.
Sẽ luôn bên anh đến khi thời cơ chín muồi mới thôi.
Tư Triệt từ chối cho ý kiến, ngồi ở một góc.
"Nước sôi rồi!" Khúc Yên kích động vỗ tay một cái, nhanh chóng mở gói mì tôm ra bỏ vào trong nồi, "Không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ cảm thấy đồ ăn ngon nhất trên đời này chính là mì ăn liền!"
Cô thèm ăn liếʍ liếʍ khóe miệng.
Tư Triệt hờ hững nhìn cô, thiếu nữ ngây thơ?
Không, giả vờ thôi.
Mặc dù hắn không biết hắn có cái gì đáng giá để cô ngụy trang kiểu này.
"Vị dưa muối, oa oa......" Khúc Yên cảm động muốn khóc, tối hôm qua cô lấy một gói mì tôm từ chỗ Khúc Sâm, là gói mì thịt bò dưa muối duy nhất!
Oa oa, cay!
Khúc Yên xé hết các gói gia vị bỏ vào trong nồi, mắt thấy nước sôi lăn tăn, mùi thơm tản ra, bụng phát ra vài tiếng.
Cô chống cắm, vô cùng chăm chú nhìn nồi, chờ đợi.
Tư Triệt híp mắt.
Ăn ngon như vậy?
Cô thèm ăn đến mức chỉ thiếu điều chảy nước miếng thôi.
"Tư Triệt......" Khúc Yên mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm mì, làm nũng nói, "Tô mì này, anh nhường cho tôi ăn đi? Lát nữa tôi nấu thêm cho anh một gói khác vị hải sản. Vị thịt bò dưa muối chỉ còn mỗi gói này."
"Cô......" Tư Triệt hơi dừng lại, lạnh nhạt nói, "Cô không cần thương lượng cùng tôi, đây là đồ ăn của cô."
"Không phải như vậy, chúng ta đã kết bạn rồi mà, vậy đồ ăn của tôi chính là của anh." Khúc Yên vươn tay ra nắm chặt một góc tay áo của hắn, lung lay, "Tư Triệt, anh thích ăn vị hải sản, đúng không?"
Tư Triệt cúi đầu liếc ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu nữ.
Hắn cảm thấy cô giả vờ thế này vừa dư thừa lại nực cười.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại trả lời một câu: "Đúng vậy."
Lập tức thấy thiếu nữ cong mắt cười, mắt như sao trời, tỏa sáng rực rỡ.
"Tư Triệt, anh thật tốt." Cô nói.
Trong lòng Tư Triệt hơi chấn động, cảm giác có chút đau.
Lần đầu tiên có người nói với hắn như vậy.
Ba năm nay hắn quen nghe những con người ác độc đáng ghét kia nói "mày thật hữu dụng", chưa từng được nghe câu "anh thật tốt".
Biết rõ là giả, nhưng lại không thể phủ nhận là câu nói này rất dễ nghe.
______________________________