Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 316

Edt: Nhan

"Chỉ cần trong căn cứ có người bị sốt đều phải bị cách ly. Bởi vì nếu không phải bị zombie lây nhiễm thì chính là muốn thức tỉnh dị năng. Nếu như là vế trước thì rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể biến thành zombie." Nguyễn Đường giải thích.

Khúc Yên đứng tại chỗ, cụp mắt suy tư.

Tư Triệt không có khả năng biến thành zombie, hắn từng bị zombie cắn vô số lần, trời sinh miễn dịch, sẽ không bị lây nhiễm.

Chẳng lẽ, là dị năng của hắn muốn thức tỉnh?

"Yên Yên, tôi giúp cô tìm bác sĩ, cô ở lại chăm sóc A Triệt." Nguyễn Đường nhiệt tình nói.

"Không!" Khúc Yên thấy cô quay người muốn đi, tiến lên nắm chặt tay cô ấy, "Nguyễn Đường, cô đừng đi. Cô cứ làm chuyện của mình đi, tôi tự đi được."

Khúc Yên khóa cửa phòng lại rồi mới nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Không được!

Cô tuyệt đối không thể để cho bị cách ly Tư Triệt.

Thể chất của hắn đặc thù, rất dễ bị phát hiện ra.

Hơn nữa hắn còn đang dịch dung, đồ không đủ nên cô trộn một ít đồ trang điểm vào, sẽ bị lau hết đi...

Khúc Yên ở bên ngoài cố ý lượn một vòng liền trở lại, vẫn thấy Nguyễn Đường đứng ở cửa.

"Yên Yên, sao cô về nhanh vậy? Đội chữa bệnh và chăm sóc đâu? Không phải nên đến mang A Triệt đi sao?" Nguyễn Đường nghi ngờ nhìn phía sau cô, không thấy có người.

"Đợi chút nữa sẽ đến." Khúc Yên qua loa một câu lấy lệ, mở khóa vào nhà.

"Tôi cũng muốn xem A Triệt, có thể không?" Nguyễn Đường muốn theo vào.

Khúc Yên chặn cửa, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, tôi muốn ở riêng với A Triệt."

Nguyễn Đường hậm hực, Khúc Yên không khách khí đóng cửa lại.

"A Triệt." Khúc Yên trở lại bên giường, nắm chặt tay Tư Triệt đang hôn mê bất tỉnh, thấp giọng nói, "Chúng ta không thể ở lại chỗ này nữa. Em vừa mới tìm được một chỗ có thể núp, chúng ta trốn đến khi anh hạ sốt là được."

Cô đoán Nguyễn Đường còn ở bên ngoài, yên tĩnh chờ một lát rồi mới ra cửa nhìn qua mắt mèo.

Vậy mà Nguyễn Đường vẫn còn ở đó!

Sắc mặt cô ấy dường như có chút lo lắng, ở ngoài cửa đi qua đi lại, trong miệng không biết đang lầu bầu nói cái gì.

Khúc Yên ngưng thần lắng nghe --

"A Triệt không sao chứ? Thật kỳ quái, sao mình lại lo lắng như vậy?"

"Chờ lâu như vậy mà sao đội chữa bệnh và chăm sóc còn chưa tới?"

"Không được, mình phải đi gọi họ!"

Khúc Yên nhìn Nguyễn Đường giậm chân một cái, chạy vội ra cầu thang, thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Khúc Yên sợ Nguyễn Đường trở lại luôn nên vội vàng cõng Tư Triệt lên, lặng lẽ rời đi.

Vừa rồi cô thăm dò địa hình, đằng sau xưởng chế biến thực phẩm này có một hồ nhân tạo, còn có hòn non bộ cùng khu rừng nhỏ, không có người nào tới đó, vừa vặn có thể tránh một chút.

"Yên Yên!"

Vừa mới xuống tầng liền thấy Nguyễn Đường cong người chạy lại, trong miệng ngạc nhiên hô, "Tôi vốn muốn đi tìm đội chữa bệnh và chăm sóc, vừa vặn gặp bác sĩ Từ nên bảo ông ấy đi nhanh hơn."

Khúc Yên dừng lại.

Lúc này Nguyễn Đường mới thấy rõ cô cõng Tư Triệt, nghi ngờ nói: "Cô muốn cõng A Triệt đi đâu?"

Khúc Yên như không có việc gì trả lời: "Tôi chuẩn bị cõng anh ấy đi đến chỗ đội chữa bệnh và chăm sóc."

Nguyễn Đường không hoài nghi, nhoẻn miệng cười: "Vậy cô cũng không cần khổ cực nữa, bác sĩ Từ đã đi gọi người rồi."

Khúc Yên buông Tư Triệt ra, để hắn nằm dưới đất.

Nguyễn Đường không hiểu: "Sao cô lại để anh ấy xuống đất?"

Khúc Yên cong khóe môi mỉm cười: "Bởi vì......"

Cô đột nhiên đưa tay ra, cổ tay lưu loát chém vào gáy Nguyễn Đường.

Bởi vì cô ấy quá vướng!

Nguyễn Đường mềm nhũn ngất đi.

Khúc Yên không để ý cô ấy, một lần nữa cõng Tư Triệt lên, chạy về phía hồ nhân tạo.

Bác sĩ Từ mang theo nhân viên y tế chạy tới, nhìn thấy Nguyễn Đường té xỉu trên đất, vội vàng tiến lên.

Đợi cô ấy tỉnh táo lại, ông mới nghi ngờ mà hỏi: "Đường Đường, đã xảy ra chuyện gì? Ai đã ra tay?"

"Bác sĩ Từ!" Nguyễn Đường kích động bắt lấy tay bác sĩ Từ, "Ông mau gọi người đi tìm, chắc chắn A Triệt đã xảy ra chuyện rồi!"

______________________________

Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua
Bình Luận (0)
Comment