Edt: Nhan
Nguyễn Đường chần chờ nói: "Nhưng mà...... Cô làm như vậy là không phù hợp với quy củ của căn cứ."
Khúc Yên ngồi bên cạnh Tư Triệt, ngẩng đầu lãnh đạm nói: "Vậy thì sao? Tôi đã nói sẽ trông chừng cho đến khi anh ấy tỉnh lại thì nhất định sẽ làm được mới thôi. Xin cô đừng nhiều chuyện, tôi sẽ tự gánh chịu mọi hậu quả."
"Cô gánh chịu như thế nào?" Nguyễn Tử Việt xen vào nói, "Nếu cậu ta dị biến rồi cắn người, cô có nhẫn tâm xuống tay không?"
Khúc Yên không bị ảnh hưởng: "Vậy anh cho người canh giữ khu rừng này cho tốt, tôi nhất định muốn tự mình bảo vệ anh ấy. Nếu mọi người không nguyện ý thì động thủ, cùng lắm là đánh một trận thôi."
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không giao Tư Triệt ra.
"Cô cũng rất yêu bạn trai mình." Nguyễn Tử Việt suy nghĩ phút chốc, cười nhạt một tiếng, "Cũng được, tôi sẽ cho qua một lần, cho người thủ hộ ở chỗ này. Nếu như bạn trai cô thật sự biến thành zombie thì đừng trách chúng tôi ra tay vô tình."
Khúc Yên hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Cảm ơn anh."
Không hổ là anh em tốt của Tư Triệt trong tương lai.
Phần tình nghĩa này sẽ bắt đầu từ hôm nay.
"Vậy em cũng muốn ở lại chỗ này!" Nguyễn Đường kiên quyết nói.
"Tùy em." Nguyễn Tử Việt xoa đầu em họ rồi quay người đi trước, "Anh để lại ít người cho em."
Nguyễn Đường ngồi xuống trên bãi cỏ cách Tư Triệt không xa, mắt không thể tự kiềm chế mà theo dõi hắn.
Trong tâm Khúc Yên có chút chán ghét, nghiêng người ngăn trở tầm mắt cô ấy.
"A Triệt, anh mau tỉnh lại." Khúc Yên cúi người, nhỏ giọng nói, "Anh còn không tỉnh, em sợ em không nhịn được muốn đánh người."
Cô lấy tay thử nhiệt độ Tư Triệt, dường như bắt đầu hạ xuống.
"Yên Yên."
Giọng nói khàn khàn chậm rãi thốt lên, Tư Triệt chậm rãi mở mắt ra.
"A Triệt! Anh tỉnh rồi!" Khúc Yên vui mừng nói.
Cô chợt phát hiện một điểm đáng ngạc nhiên, "Vừa rồi anh gọi em là gì?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cô!
"Yên Yên." Hắn lại gọi một lần nữa, mắt phượng đen như mực hiện lên một tia ấm áp.
Mặc dù tinh thần hắn yếu ớt, nhưng vừa rồi cô cùng người khác giằng co, hắn đều nghe thấy hết.
Cô nói phải trông chừng hắn.
Thật sự làm được rồi.
"A Triệt, cuối cùng anh cũng tỉnh, không sao rồi!" Khúc Yên cong môi nở nụ cười, đưa tay xoa hai má hắn, "Anh xem, nhiệt độ cũng không cao như trước nữa."
Tư Triệt bắt được tay cô, dùng sức kéo xuống một phát.
Cô ngã vào lòng hắn, đột nhiên hắn hôn cô một cái: "Em cõng anh chạy khắp nơi, không biết mệt sao?"
Khúc Yên nằm trên ngực hắn, mềm giọng: "Không mệt. Chỉ cần anh không có việc gì, em không mệt. A Triệt, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có phải thức tỉnh dị năng không?"
Tư Triệt giữ eo cô, cùng cô đứng lên.
Hắn thử điều chỉnh hô hấp, cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ sức mạnh yếu ớt đang rục rịch.
Hắn nâng tay lên, trong lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa nhỏ.
"Oaaa! A Triệt, anh thật sự thức tỉnh nè!" Khúc Yên kinh ngạc hô, "Là dị năng hệ hỏa!"
Cô vui vẻ ôm lấy hắn, "Không cần em hỗ trợ, anh đã tự thức tỉnh rồi. A Triệt, anh thật lợi hại!"
Nguyễn Đường cách đó không xa nhìn hai người ôm nhau ngọt ngào, đáy lòng không hiểu sao lại ê ẩm, ngực rất khó chịu.
Cô ấy đứng dậy đi qua, mở miệng đánh vỡ bầu không khí ngọt ngào: "A Triệt, chúc mừng anh đã thức tỉnh dị năng. Nhưng mà...... Dường như ngọn lửa anh ngưng tụ có chút nhỏ, tôi giúp anh kiểm tra thiên phú dị năng một chút được không?"
Nguyễn Đường nắm giữ dị năng hệ tinh thần, có thể thăm dò đẳng cấp thiên phú của người khác.
"Được." Tư Triệt gật đầu đồng ý.
Hắn rất muốn biết, rốt cuộc bản thân mình có thể trở nên mạnh mẽ hay không.
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua