Edt: Nhan
Hắn bỗng nâng cằm cô lên, giận dữ hỏi: "Khúc Yên! Rốt cuộc em muốn thế nào? Bây giờ em đã không có liêm sỉ đến mức này rồi sao!"
Khúc Yên sững sờ.
Hắn đột nhiên phát hỏa.
"Trước kia chính em đã làm gì, em quên hết rồi sao? Bây giờ em lại có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà chạy theo anh làm nũng?" Tư Triệt xiết chặt cằm cô, trong mắt phượng đen như mực có ánh lửa dâng lên, vừa phẫn nộ lại bi thương.
"Em chưa quên." Khúc Yên ngẩng mặt nhỏ, bởi vì bị hắn nhéo cằm nên nói chuyện có chút mơ hồ, chậm rãi nói, "Em không phủ nhận việc em từng tổn thương anh. Anh hận em là phải. Anh muốn gϊếŧ em để xả hận, em cũng có thể hiểu được. Cho nên em không muốn trốn đi, không được sao?"
"Ý em là muốn chịu trách nhiệm? Dùng cái chết để đền bù?"
"Đúng, chính là ý này."
Khúc Yên lặng lẽ nhìn hắn một cách mong đợi.
Tới đây, đừng bóp cằm, bóp cổ này.
Bẻ gãy càng tốt, cô cũng không biết đau.
Cô không muốn ở lại thế giới này, cô không muốn đập cp vì sợ thế giới sẽ sụp đổ.
"Em cứ muốn chết trong tay anh như vậy?" Tư Triệt không bỏ qua ánh mắt chờ mong của cô, lạnh lùng chế giễu nhếch môi, "Nằm mơ."
Khúc Yên hơi chớp mắt: "Vì sao?"
"Anh còn chưa chơi chán." Tư Triệt bỗng nhiên buông tay ra, "Nếu em đã có thể nhận người đàn ông khác làm cha nuôi thì anh cũng không ngại nhận em làm con gái nuôi đâu."
Khúc Yên ồ lên một tiếng: "Tư Triệt, anh nói cái gì?"
Có ý gì?
Hắn...... Hắn nghĩ cái gì vậy!
Tư Triệt à, sau khi trưởng thành anh toàn học thói xấu vậy!
......
Khúc Yên cùng Tư Triệt một trước một sau ra khỏi rừng rậm, Nguyễn Đường xa xa trông thấy, lập tức chạy đến chào đón, ân cần hỏi: "A Triệt? Anh không sao chứ? Không bị zombie cắn chứ?"
Khúc Yên thực sự không muốn nhìn thấy cô ta, lười quản, tiếp tục đi lên phía trước.
"A Triệt, Khúc Yên cô ấy có......" Bây giờ Nguyễn Đường cũng không gọi là " Yên Yên " nữa, đổi thành gọi cả họ cả tên, "Cô ấy không làm gì anh đấy chứ?"
Tư Triệt lãnh đạm liếc nhìn cô ta một cái, nói: "Chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì tới cô. Cô đã cứu Giang Từ, tôi chừa mặt mũi cho anh ta nên nói thêm vài câu với cô -- đừng cố xen vào chuyện của tôi."
Hắn không chút lưu tình.
Nguyễn Đường khó xử.
Cô ta cúi đầu, không dám nói nữa.
Vì sao hắn vẫn không nhìn thấy tấm chân tình của cô ta?
Tâm hắn lạnh như băng, chẳng lẽ không thể ấm áp lên chút nào sao?
Đều là do Khúc Yên, là Khúc Yên khiến hắn đau lòng, hắn mới từ từ phong bế bản thân.
Tư Triệt không tiếp tục để ý tới cô ta, sải bước đuổi theo Khúc Yên.
Khúc Yên nghe được tiếng bước chân của hắn, hừ nhẹ nói: "Dỗ bạn gái Đường Đường của anh nhanh như vậy sao?"
Tư Triệt nói: "Cô ta không phải bạn gái anh."
Khúc Yên không quan tâm, nói: "Có chắc không? Sớm muộn cũng sẽ là của nhau thôi."
Tư Triệt không tiếp tục giải thích.
Hắn không có nghĩa vụ giải thích cho cô, cô là cừu nhân của hắn mà thôi.
Trở lại căn cứ Bác Nhạc, sắc trời đã tối.
Khúc Yên giống như bảy năm trước, ngưng kết từng khối băng cho Tư Triệt nấu nước.
Tư Triệt chưa hề nói về đãi ngộ bây giờ của hắn, thật ra mỗi ngày đều có dị năng giả hệ thủy cung cấp nước cho hắn.
Hắn ở bên cạnh nhìn cô tạo băng bỏ vào thùng, tràn đầy phấn khởi nói với hắn: "Tư Triệt, anh đun thùng này trước đi, em sẽ làm tiếp!"
Chờ đun đủ nước, Tư Triệt liền vào tắm.
Hắn không sợ cô trốn, căn cứ Bác Nhạc xưa đâu bằng nay, một dị năng giả cấp 5 như cô căn bản không có khả năng chạy thoát.
"Tư Triệt, em cũng muốn tắm." Khúc Yên nghĩ, nếu tính ra thì bảy năm rồi cô chưa tắm đâu!
"Đi tắm đi." Tư Triệt thản nhiên nói.
Hắn đã để lại nước nóng cho cô.
"Em không có quần áo để thay." Khúc Yên bất đắc dĩ nhìn hắn.
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua