Edt: Nhan
"Em cũng không nói là em có gì với ai khác......"
"Vậy trong hoàn cảnh ngày càng khó khăn thế này, sao cả người em đều không có chút vết thương nào?" Tư Triệt bắt lấy tay cô, từ đầu vai xuống dưới, làn da tinh tế mềm mại như chưa từng trải qua gian khổ.
Đột nhiên hắn dùng sức xé toạc chiếc váy ngủ ra, âm thanh lạnh lùng nói, "Trên người em không có bất kỳ vết thương nào."
Lúc hắn thấy cô trong phòng tắm, đáy lòng thoáng qua một giây hoài nghi, chỉ là nó lướt qua quá nhanh, lúc đó hắn không kịp giữ lại.
"Lưu manh!" Khúc Yên giật mình khiển trách một tiếng, nhanh chóng kéo chăn qua che người lại, "Em không bị thương nên anh không vui sao? Nhất định em phải có vết thương chồng chất mới có thể giải mối hận trong lòng anh, đúng không?"
Tư Triệt tức giận nhìn chằm chằm cô: "Vậy em nói xem rốt cuộc còn lý do gì mà anh chưa nghĩ tới."
Khúc Yên mấp máy môi hồng, không lên tiếng.
Giải thích thế nào?
Nói cô chớp mắt một cái đã đến bảy năm sau?
Đây là bí mật không thể nói.
"Bịa không nổi? Khúc Yên, cho tới bây giờ em chưa từng nói thật."
"Nếu đã như vậy thì vì sao bây giờ anh còn muốn giữ em lại? Em là một nữ nhân dối trá, vì sao anh không gϊếŧ em đi cho thoải mái?"
Gϊếŧ người trong mạt thế cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự.
Cô có thể thấy rõ ràng hận ý trong mắt hắn.
Hắn hận cô.
"Dù muốn chết, em cũng chỉ có thể chết trên giường anh!" Tư Triệt cúi đầu hôn lên môi cô, cơn giận cuốn theo mâu thuẫn giữa yêu và hận, buộc cô phải cảm nhận cùng hắn.
"Không!" Khúc Yên co đầu gối lại, dùng sức đạp một cái.
Thân thủ Tư Triệt nhanh nhẹn, né nhanh như chớp để cô đạp vào khoảng không.
Khúc Yên khẽ hừ một tiếng, ngưng tụ một lớp băng mỏng quanh người: "Được, anh mau tới đây, dùng dị năng của anh làm tan chảy băng trên người em đi."
Thuận tiện thiêu chết cô luôn đi.
"Khúc Yên --" Tư Triệt phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, đúng thật là cái gì cô cũng dám làm! Không sợ mình chết cóng sao!
Nếu như hắn thật sự dùng dị năng thiêu đốt cô, một lớp băng giòn mỏng manh căn bản không ngăn được, sợ là đốt cả vào máu thịt bên trong.
Hai người giằng co qua lại, Nguyễn Đường phía ngoài đã chạy đến chỗ quản lý ký túc xá, lấy được chìa khóa dự phòng.
Cô ta liều mạng mở khóa xông vào, trong miệng hô to: "A Triệt! Anh không sao chứ? Em tới cứu anh!"
Cô ta còn chưa kịp vọt tới giường, chợt có ánh lửa sáng ngời trước mắt, một quả cầu lửa trực tiếp đập vào mặt cô ta!
Cô ta cuống quít né tránh, ngưng tụ dị năng hệ thủy, liều mạng dập tắt quả cầu lửa kia.
"Cút ra ngoài!" Tư Triệt nghiêm nghị quát.
Nguyễn Đường hãi hùng khϊếp vía, vội vàng giải thích: "A Triệt, không phải là em cố ý xông vào, em sợ anh xảy ra chuyện gì. Bởi vì Khúc Yên ở trong phòng anh, trước kia cô ấy đối xử với anh...... Em sợ anh lại mềm lòng mà mắc lừa."
Tư Triệt lườm Khúc Yên một cái, vậy mà cô còn dám cong môi cười trên nỗi đau của người khác, một bên lạnh giọng nói: "Chuyện giữa tôi và Khúc Yên có liên quan gì tới cô? Dù tôi có làm gì cô ấy thì đó cũng là chuyện của tôi. Tốt nhất là cô nên hiểu cho rõ ràng, tôi và cô, không có bất cứ quan hệ nào."
Nguyễn Đường đứng hình tại chỗ.
Bình thường A Triệt lạnh nhạt trầm mặc, rất ít khi nói chuyện, đây là lần đầu tiên hắn nói những lời vô tình với cô như vậy......
"Nếu cô còn không đi thì đừng trách tôi ra tay độc ác." Giọng Tư Triệt đầy nguy hiểm, tuyệt đối không phải đang hù dọa.
Toàn thân Nguyễn Đường rét run như rơi vào hầm băng, khó có thể tin, nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh muốn lấy mạng em sao? Em không tin......"
Tư Triệt nheo mắt lại, nhìn Khúc Yên trước mặt mình đã lạnh đến bắt đầu run lên, hoàn toàn không đủ kiên nhẫn nữa, vung tay lên một cái, một bức tường lửa xuất hiện tập kích cô ta!
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua