Edt: Nhan
"Đội trưởng Hạ, anh ngủ tiếp đi, tôi không quấy rầy anh nữa." Khúc Yên cười híp mắt rút tay lại, sợ lau mồ hôi khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Quả thật Hạ Tư Viêm còn trầm luân trong mộng cảnh ngọt ngào.
Trong mơ, triền miên một đêm, hai người vô cùng ăn khớp với nhau, dường như chiếc xương sườn còn thiếu trong cơ thể cuối cùng cũng quay lại.
Hắn biết rõ mình đang nằm mơ nhưng vẫn mê luyến cái cảm giác ấy.
Trong mơ, hắn đứng dậy, lau mồ hôi rồi thay váy ngủ giúp cô ấy.
Ngay khi đứng dậy, đột nhiên hắn thấy rõ khuôn mặt cô--
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiều diễm lớn chừng bàn tay, môi anh đào đỏ tươi ướŧ áŧ, hàng mi cong dài rủ xuống khẽ rung theo nhịp thở.
Tinh xảo giống búp bê, nhưng lại quen thuộc khiến hắn sợ hãi.
Là dáng vẻ nữ minh tinh ở cạnh nhà hắn, Khúc Yên.
Đây là lần thứ hai hắn thấy cô trong mơ......
Hạ Tư Viêm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt liền gặp gương mặt xinh đẹp trong mộng.
"A? Anh tỉnh rồi?" Giọng Khúc Yên mang theo chút tiếc nuối.
Sao không ngủ thêm một lát nữa?
Giá trị hảo cảm dừng lại ở 10 điểm, không có động thái gì nữa.
"Ừ." Hạ Tư Viêm ngồi dậy, đưa tay sờ trán đầy mồ hôi, cảm giác nhiệt độ hạ xuống không ít.
"Đội trưởng Hạ, vừa rồi có phải anh nằm mơ không?" Khúc Yên thăm dò: "Anh có gọi một cái tên."
"Tôi nói gì?" Hạ Tư Viêm giật mình.
"Anh gọi " Yên Yên "." Cô cũng không bịa chuyện, vừa rồi quả thật hắn mơ hồ nói mớ hai tiếng, hẳn là gọi tên cô.
"Có thể cô nghe nhầm rồi." Hạ Tư Viêm cụp mắt xuống, lãnh đạm phủ nhận.
Khúc Yên nhíu mày, liếc nhìn tai hắn ửng đỏ.
Thậm chí cổ cũng đỏ.
"Tôi chắc chắn không nghe lầm." Khúc Yên bỗng nhiên hiếu kỳ: "Anh mơ thấy tôi sao? Tôi làm gì anh?"
Nếu đã tăng thêm hảo cảm, vậy hẳn là cô đối xử rất tốt với hắn?
"Không." Hạ Tư Viêm cầm cốc nước trên bàn lên uống sạch rồi mới bổ sung một câu, "Nằm mơ mà thôi, tôi không nhớ rõ."
Hắn càng mạnh miệng, Khúc Yên càng tò mò.
Bộ dạng này của hắn rõ ràng đang giấu đầu hở đuôi.
Đáng tiếc cô không có ký ức của thế giới trước, chỉ xem qua kịch bản mà hệ thống cho, nếu không nhất định cô có thể đoán ra rốt cuộc hắn mơ thấy cái gì.
"Đội trưởng Hạ, bây giờ anh cảm thấy thế nào?" Khúc Yên thấy hắn tỉnh táo, hẳn là đã hạ sốt, muốn hỏi hắn có thức tỉnh dị năng không.
Nhưng qua tai Hạ Tư Viêm lại không phải như thế.
Cơ thể hắn cứng đờ, trầm mặc phút chốc, đột nhiên đứng lên, nói: "Tôi vào phòng tắm một chút."
Khúc Yên khó hiểu.
Hạ Tư Viêm nhanh chân vào phòng tắm, cắn chặt răng, mở vòi hoa sen, thấy vẫn còn nước liền tắm nước lạnh.
Dòng nước lạnh như băng xối từ đỉnh đầu xuống, cơ thể đang nóng lên lại dần bình tĩnh lại.
Nhưng những hình ảnh kiều diễm trong mơ kia vẫn không ngừng lặp lại trong đầu.
Giọng cô gái mềm mại kêu đau, tiếng hắn thở dốc vẫn rõ ràng chân thật như cũ.
Giống như hắn thật sự đã trải qua.
"Đội trưởng Hạ?"
Khúc Yên ở phòng khách đợi một chút, thấy Hạ Tư Viêm vẫn chưa đi ra, sợ hắn xảy ra chuyện, tiến đến gõ cửa, "Anh không sao chứ? Anh trả lời tôi một tiếng đi?"
"Không có việc gì!" Hạ Tư Viêm tắt vòi hoa sen, cất giọng trả lời.
Giọng hắn khàn khàn, không biết là do sốt cao hay là vì nguyên nhân nào khác.
Hắn phát hiện trạng thái của mình có gì đó khác lạ, hắng giọng một cái rồi mới nói: "Cô Khúc, tôi đã hạ sốt. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, hiện tại cô có thể về rồi."
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua