Edt: Nhan
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Khúc Yên hỏi.
Thế giới này cùng tận thế lúc trước có điểm khác biệt, còn chưa thành lập căn cứ. Hiện tại con người vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cơ sở hạ tầng cũng chuẩn bị sụp đổ hoàn toàn.
Nước, điện, internet, giao thông, tất cả đều sắp biến mất.
“Ra ngoại thành.” Hạ Tư Viêm đã "trải qua" tận thế ở trong mơ, bình tĩnh nói: “Tôi có mấy mẫu đất với một căn nhà, tạm thời có thể ở đó.”
“Được.” Khúc Yên không dị nghị.
Chỉ là cô hơi tiếc mấy thùng nước đóng chai và mì tôm trong nhà mình, nhịn không được lầu bầu nói: “Đáng tiếc, tôi còn một đống đồ trong nhà, tên Đường Minh Diệu khốn nạn!”
“Là tôi liên lụy cô.” Hạ Tư Viêm cất hòm thuốc, vừa nổ máy vừa nói xin lỗi.
“Không đúng, người Đường Minh Diệu muốn tìm là tôi, tính ra phải là tôi liên lụy anh.”
“Người có dị năng lợi hại kia tới bắt tôi.” Hạ Tư Viêm không giấu diếm, nói đúng sự thật: “Về sau chỉ sợ sẽ có nhiều người muốn bắt tôi hơn. Nếu như cô tiếp tục đồng hành cùng tôi thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.”
“Tôi không sợ.” Khúc Yên kiên định nói: “Tôi đã đã thức tỉnh dị năng hệ băng, tôi sẽ cố gắng để trở nên mạnh mẽ, bảo vệ anh.”
Hạ Tư Viêm cầm vô lăng, liếc mắt nhìn cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia cực kì nghiêm túc, ánh mắt kiên quyết.
Hắn không khỏi nghĩ tới 3 tháng trước, lúc nào cô cũng mượn cớ tới cục cảnh sát tìm hắn.
Cô thật sự thích hắn sao?
“Anh đừng có không tin như vậy chứ.” Khúc Yên thấy hắn nhìn qua, giải thích: “Mặc dù mới thức tỉnh dị năng nhưng tôi cảm thấy năng lượng rất dồi dào, về sau chắc chắn có thể bảo vệ anh.”
Hạ Tư Viêm khẽ cong môi, trầm thấp mở miệng nói: “Không phải tôi nghi ngờ năng lực của cô. Tôi chỉ muốn hỏi lần đầu tiên cô gặp tôi là lúc nào?”
Khúc Yên giật mình.
Lần đầu gặp mặt......
Hình như là sau khi cô xuyên tới, cô lén chạy tới bên ngoài cục cảnh sát để quan sát "mục tiêu nhiệm vụ".
Nhưng lời này không thể nói thẳng.
Ý nghĩ trong đầu Khúc Yên xoay chuyển, trả lời: “Tôi thấy anh trên TV để tuyên truyền và nâng cao nhận thức. Trong màn ảnh, anh cực kì đẹp trai, lúc đó tôi đã nghĩ rằng tôi nhất định phải quen anh!”
Chuyện này cũng là thật.
Hắn thật sự từng lên TV, còn gây một hồi sóng gió trên Weibo.
Dù sao cũng quá đẹp.
Là người ngoài ngành mà còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao hàng đầu giới giải trí.
“A, thì ra là thấy sắc đẹp nên nổi lòng tham.” Hạ Tư Viêm nở nụ cười, hiếm khi nói đùa.
“Dù có là thấy sắc nổi lòng tham thì đó cũng là thật lòng!” Khúc Yên cười hì hì nói: “Đội trưởng Hạ, anh ngẫm lại xem, tôi gặp nhiều sao nam tướng mạo ưu tú trong ngành giải trí như vậy, nhưng tôi lại chỉ thích anh, chẳng phải đã rõ rồi sao...... Anh là độc nhất, là người đặc biệt nhất!”
“Tài hùng biện của cô Khúc thật tuyệt vời.”
“Có thể đừng gọi tôi là cô Khúc nữa được không?” Khúc Yên bất mãn nói: “Dù thế nào thì chúng ta cũng cùng trải qua sinh tử, anh gọi tên tôi không được sao?”
Hạ Tư Viêm gật đầu, nghe lời nói: “Được, Khúc Yên.”
Khúc Yên tận dụng cơ hội, cười híp mắt nói: “Anh có thể gọi biệt danh của em, Yên Yên. Còn em thì gọi anh là Tư Viêm, anh Viêm?”
Cô nói " Tư Viêm" và " anh Viêm" nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ êm tai, lại nói: “Anh Viêm nghe giống lão đại xã hội đen quá, vậy em sẽ gọi anh là anh Tư Viêm!”
Giọng điệu của cô đầy phấn khởi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy sức sống với nụ cười rạng rỡ.
Nhưng nó lại vô cùng lạ thường trong bầu không khí căng thẳng và đáng sợ của tận thế.