Edt: Nhan
“A, đúng rồi, cô là thiên kim tiểu thư của Khúc gia.” Giang Từ với tư cách là một fan hâm mộ, đương nhiên biết thân thế Khúc Yên.
Hắn đã nhiều lần muốn bắt chuyện với cô trong dạ tiệc, đáng tiếc lịch trình của cô rất bận rộn, tới một chút rồi đi ngay.
Ngay cả cơ hội xin số điện thoại cũng không có.
Không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp như vậy!
Hắn được nữ thần của hắn cứu!
“Cô Khúc Yên, cô thực sự là người đẹp lương thiện...... Tôi cảm động quá!” Giang Từ không kìm chế được nắm chặt tay Khúc Yên, nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng hôm nay.”
“Tiện tay mà thôi, anh không cần để ở trong lòng.” Nhưng Khúc Yên lại nghĩ, nếu không phải anh giống thế giới trước y như đúc thì sợ là hôm nay anh die rồi.
“Như vậy sao được? Đại ân cứu mạng nhất định phải báo.”
Giang Từ nắm tay Khúc Yên, nhất thời kích động nên quên thả ra, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay đau xót, hắn bị hộp khăn giấy đập một cái.
“Anh còn muốn nắm bao lâu?” Giọng nam lạnh lùng đến từ ghế lái.
“Anh......” Giang Từ giương mắt nhìn, thấy người lái xe là một chàng trai trẻ anh tuấn bất phàm, không hiểu sao trong lòng lại đề phòng, hỏi: “Không biết nên xưng hô như thế nào?”
“Họ Hạ, Hạ Tư Viêm.” Ánh mắt sắc bén của Hạ Tư Viêm rơi vào bàn tay vẫn còn chưa chịu buông, nói: “Anh còn tiếp tục động chạm thì sau này khỏi cần dùng cái tay kia nữa.”
Giang Từ buông tay, xùy xùy vài tiếng: “Suy nghĩ của anh có phần hơi dơ rồi đấy, động chạm gì chứ? Tôi nhìn thấy thần tượng nên muốn nắm tay chào hỏi thôi.”
Hạ Tư Viêm lạnh lùng liếc hắn ta, không thèm nói thêm một câu.
Giang Từ nửa đường xuất hiện làm hắn rất phản cảm.
Không có lý do, chỉ là không thích.
“Cô Khúc Yên, cô đừng nghe anh Hạ gì đó kia nói lung tung, tôi tuyệt đối không có ý chiếm tiện nghi của cô.” Giang Từ giải thích với Khúc Yên.
“Anh đừng khách khí như vậy, gọi tôi là Yên Yên là được.” Khúc Yên xem qua kịch bản của tận thế trước, biết Giang Từ là người như thế nào.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, thế giới này, hẳn là bản tính của Giang Từ cũng sẽ không thay đổi.
“Được, Yên Yên, nếu em không ngại thì có thể gọi anh là anh Từ.”
“Ừm, anh Từ.”
Hai người tự giới thiệu rồi trò chuyện vui vẻ, tay Hạ Tư Viêm đang cầm vô lăng dần siết chặt lại.
Hắn không biết tại sao, chỉ cảm thấy ngực có chút nghẹn.
Có thể là bởi vì cửa sổ xe vẫn luôn đóng chặt, không thông khí.
“Yên Yên, bên ngoài bây giờ rất loạn, em định đi đâu?” Giang Từ hỏi.
“Bọn em chuẩn bị đến khu vực ngoại thành.” Khúc Yên hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
“Trùng hợp vậy, anh cũng chuẩn bị ra đó. Anh có người bạn mắc kẹt trong biệt thự ở ngoại ô, trước khi mất liên lạc thì anh từng gọi điện hỏi thăm, cô ấy không cẩn thận ngã cầu thang, què chân, anh phải đi cứu cô ấy.”
Giang Từ là người rất nghĩa khí, lần này lái xe ra ngoài đổ xăng là để ra ngoại thành cứu người.
“Nếu đã tiện đường thì chúng ta cùng đi.” Khúc Yên quay đầu hỏi Hạ Tư Viêm: “Anh Tư Viêm, anh không ngại chứ?”
Hạ Tư Viêm thờ ơ không trả lời.
Khúc Yên cảm thấy hình như hắn không muốn, bèn nhổm dậy cạnh ghế lái, ghé vào tai hắn, nói rất nhỏ: “Anh Tư Viêm, em sẽ không để anh ấy phát hiện " bí mật " của anh. Chúng ta có thể quan sát tính cách của anh ấy qua đoạn đường này, nếu có biểu hiện gì không ổn thì ném xuống xe.”
Hạ Tư Viêm nghe được câu cuối cùng, khóe môi hơi cong lên, gật đầu nói: “Được, nghe lời em.”
Giang Từ hừ một tiếng: “Hai người đừng cho là tôi không nghe thấy cũng không biết hai người đang nói cái gì. Anh là một người đàn ông mà không thể hào phóng chút sao? Lại phải để con gái đi dỗ dành?”
Không biết vì sao, lần đầu tiên hắn nhìn thấy họ Hạ kia đã không vừa mắt.
Không có lý do, chỉ là chán ghét.
______________________________
Do you get déjà vu, huh?
【Tư Triệt: Hắn không thích người đàn ông tên Giang Từ này. Không có lí do, chỉ là không thích.】
【Giang Từ: Không biết vì sao, hắn không quá thích người này. Không có lí do, chỉ là không thích.】