Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 393

Edt: Nhan

“Ba năm rồi, trong mơ, em quen một chàng trai cực kì đẹp và cuốn hút, nhưng số phận long đong, cô tịch bi thảm.”

Giọng Nguyễn Đường nhẹ nhàng, êm tai: “Em vừa gặp đã yêu chàng trai ấy, cam tâm tình nguyện trả giá vì anh ấy. Em muốn sưởi ấm trái tim anh ấy. Nhưng đáng tiếc...... Trước khi bọn em gặp được nhau, anh ấy đã quen một cô gái khác, bị cô ta lừa gạt tình cảm.”

Ánh mắt Hạ Tư Viêm lạnh lùng, nói: “Cô còn mơ thấy cái gì nữa?”

“Cô gái kia giả tình giả ý, dỗ dành chàng trai chơi trò chơi tình ái với cô ta. Không lâu sau đó, cô ta chơi chán nên đẩy chàng trai vào đám zombie đông nghịt, mặc kệ anh ấy bị zombie cắn đến máu thịt be bét.”

Nguyễn Đường nói đến đau lòng, viền mắt đỏ lên, tiếp tục nói: “Mặc dù chỉ là một giấc mơ nhưng em có thể cảm giác được anh ấy đau lòng muốn chết. Anh ấy đã trao tình cảm chân thành của mình cho nhầm người, cho tới bây giờ cô gái kia chưa từng yêu anh ấy. Em hi vọng mình có thể tiến vào trong mơ thay đổi tất cả, từ lúc mới bắt đầu không để anh ấy thích cô gái kia. Nếu như anh ấy ở cùng với em, nhất định em sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với anh ấy, bảo vệ anh ấy, không nỡ để anh ấy bị thương dù chỉ một chút.”

Hạ Tư Viêm im lặng nghe xong, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Thì ra không phải một mình hắn mơ thấy giấc mộng kia.

Kiếp trước, chắc là hắn đã quen Nguyễn Đường.

"Chàng trai" trong miệng cô chắc là hắn.

“Anh Hạ, khiến anh chê cười rồi.” Nguyễn Đường xoa xoa khóe mắt, cố gắng nở nụ cười, nói: “Em mơ đi mơ lại nó, gần như tưởng nó là thật. Chuyện trong mơ cực kì hoàn chỉnh, từ 3 năm đến mười năm sau tận thế, từng chuyện từng chuyện em đều nhớ rõ như từng trải qua.”

Cô vừa lau nước mắt vừa vụng trộm quan sát Hạ Tư Viêm...

Trước đây khi cô gặp Giang Từ cũng dùng biện pháp này để thăm dò -- rất rõ ràng, Giang Từ không có chút trí nhớ nào của kiếp trước.

Nhưng sắc mặt Hạ Tư Viêm......

Hắn thoạt nhìn có vẻ xúc động.

Có lẽ là hắn nhớ một số việc của kiếp trước.

“Cô mơ hoàn chỉnh như vậy à?” Hạ Tư Viêm hỏi nhưng lại không nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan tới việc mình cũng từng mơ như vậy.

“Đúng vậy, vô cùng hoàn chỉnh, cho nên em mới cảm thấy rất thần kỳ.” Nguyễn Đường ra vẻ ngượng ngùng cười cười với hắn, nói: “Anh Hạ không chê em nói năng linh tinh là được. Nếu như anh Hạ có hứng thú với giấc mơ kỳ lạ của em thì tối nay tới phòng em, em sẽ kể lại kỹ càng hơn cho anh. Bây giờ em đi tắm đã.”

Cô ta cất bước rời đi rồi lại quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp: “Em thức tỉnh dị năng hệ thủy giống như trong mơ. Nếu anh Hạ cần nước để tắm rửa thì có thể tới hỏi em. Dù sao anh cũng cho em ở nhờ, em giúp anh là phải.”

Hạ Tư Viêm đứng im tại chỗ, híp mắt nhìn bóng lưng cô ta.

Những lời cô ta nói vừa rồi không thể nào là nói dối.

Hắn chưa bao giờ nói về giấc mơ của mình với bất kì ai, cô ta không có khả năng nghe được ở đâu đó.

Mà những gì cô ta nói về tận thế hoàn toàn khớp với hắn.

Thậm chí còn nhiều hơn cả hắn.

Kiếp trước, sau khi hắn bị cô gái kia đẩy vào đám zombie thì xảy ra chuyện gì?

Cô ấy đã đi đâu?

Hắn có trả thù cô ấy không?

Hay là một loại khả năng khác, hắn không gặp lại cô ấy suốt quãng đời còn lại.

Kiếp trước hắn có cơ thể bất tử, tất nhiên sẽ không chết, sao lại có kiếp này? Nghĩ mãi không thông.

Trong lòng Hạ Tư Viêm có rất nhiều câu hỏi cùng sự nghi hoặc.

Có lẽ cô gái họ Nguyễn này chính là chìa khoá mở ra câu đố.

“Quả nhiên hồ ly tinh vẫn tới quyến rũ hòa thượng......” Khúc Yên đứng trên hành lang tầng bốn cúi xuống nhìn, không bỏ qua nụ cười trước khi đi của Nguyễn Đường.

Xem ra Hạ Tư Viêm đã bị mê hoặc, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Đường, không nỡ bỏ đi.

Còn nói cái gì mà không quan tâm chuyện tình yêu nam nữ.

Toàn nói dối!
Bình Luận (0)
Comment