Edt: Nhan
Hạ Tư Viêm nhíu chặt mày, tia sáng lập loè dưới đáy mắt.
Xem ra lời cô Nguyễn nói không hoàn toàn là thật.
Nếu không thì sao cô ta lại lộ vẻ chột dạ?
“Anh Hạ, để em nói thêm một câu nữa. Mặc dù chuyện kiếp trước và kiếp này khá huyền diệu hoang đường, nhưng em thà tin là có. Trong mơ, cô Khúc lần lượt phản bội, hại anh, tốt nhất là anh nên cách xa cô ta một chút.” Nguyễn Đường khuyên nhủ.
Hạ Tư Viêm không nói gì thêm.
Cái gì cần hỏi hắn đã hỏi, hắn không muốn tiếp tục ở chung phòng với cô gái này.
Hắn quay người đi ra ngoài.
Nguyễn Đường đột nhiên gọi hắn lại: “A Triệt!”
Hạ Tư Viêm cứng đờ.
Cái tên này......
Trong mơ, từng nghe qua...
Chắc đúng là tên hắn kiếp trước.
“A Triệt, anh đừng đi!” Nguyễn Đường chạy tới, không còn khách khí như trước, ôm lấy hắn từ phía sau, nói: “Em biết anh chính là A Triệt! Anh hỏi em nhiều điều như vậy, em đều nói cho anh hết, trong lòng anh hẳn là đã nắm chắc rồi đúng không? Đó là kiếp trước của chúng ta, chúng ta đã gặp lại nhau!”
Hạ Tư Viêm túm lấy cánh tay cô ta, không khách khí chút nào kéo ra: “Cô Nguyễn, tốt nhất là cô nên thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau.”
Nguyễn Đường bị hắn kéo nên lảo đảo, nhưng cô ta không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười: “A Triệt, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại. Em sẽ không để anh bị Khúc Yên lừa gạt, em mới là vợ anh.”
Hạ Tư Viêm sầm mặt lại, cảm thấy máu nóng muốn tuôn trào.
“Cô đã làm gì?” Giọng điệu hắn đột nhiên lạnh tanh: “Nói!”
“A Triệt, anh đừng sợ, em không làm hại anh.” Nguyễn Đường dịu dàng nói: “Ba năm nay em vẫn luôn tìm anh. Mỗi ngày em đều nghĩ rằng nếu như em tìm được anh thì phải làm gì để giữ anh lại. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp sáo rỗng nhất này thôi.”
Cô ta vung một tay lên, trong tay áo giấu một ống gì đó, nói: “Đây là bảo bối mà em dùng rất nhiều tiền để mua, vô sắc vô vị vô hình, không ai có thể phát hiện. Anh không cần lo, đây không phải độc, chỉ là một loại mê tình dược vô cùng lợi hại mà thôi. A Triệt, chúng ta chính là vợ chồng, vốn phải làm chuyện này.”
Thuốc này quả thật rất lợi hại, trong nháy mắt, Hạ Tư Viêm ngã xuống đất ầm một tiếng.
Hắn không hôn mê nhưng tay chân lại không thể cử động, chỉ có hơi nóng không ngừng lan ra khắp cơ thể.
“A Triệt, anh đừng trừng em như vậy. Đợi đến rạng sáng ngày mai, dược hiệu biến mất, chúng ta lại giống như kiếp trước, lại kết hôn lần nữa, có được không?” Nguyễn Đường dịu dàng nói, đưa tay xoa khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của hắn.
Khúc Yên đứng ngoài ban công nghe mà buồn nôn.
Nguyễn Đường bịa chuyện còn chưa đủ sao? Cô ta lại muốn ép Hạ Tư Viêm ngủ với mình!
Cái gì mà vợ chồng?
Ai là vợ chồng với cô ta!
“Tiểu Thất, tôi muốn mua đạo cụ!” Khúc Yên gào thét ở trong lòng.
“Kí chủ, ngài muốn mua cái gì?”
“Vũ khí!”
Cô biết Nguyễn Đường đã thức tỉnh dị năng, nhưng rốt cuộc lợi hại như thế nào thì chưa thấy tận mắt.
Để chiến lược vẹn toàn, cô muốn mua vũ khí trước.
Bằng không thì cô chết ở trong tay Nguyễn Đường cũng chỉ là phụ thôi, Hạ Tư Viêm bị cưỡng ép ngủ cùng Nguyễn Đường còn buồn nôn hơn!
“Mời kí chủ xem, trong này đều là vũ khí và kỹ năng có thể dùng trong tận thế.” Tiểu Thất bày một hàng đạo cụ trên màn hình ánh sáng.
Khúc Yên xem xét trong đầu, nhanh chóng nhấn một cái trong đó, nói: “Cái này tốt! Tôi muốn kỹ năng "điều khiển tâm trí".”
“Được, kí chủ, hoan nghênh mua sắm, xin trả 10 vạn tích phân.”
Lập tức nghe đinh một tiếng --
【 Chúc mừng kí chủ mua đạo cụ kĩ năng "điều khiển tâm trí" thành công, trừ 10 vạn tích phân, tổng điểm tích lũy hiện tại là 2638 vạn tích phân!】