Edt: Nhan
Hạ Tư Viêm thầm giật mình.
Giá trị hảo cảm gì?
Âm thanh này từ đâu tới vậy?
Hắn bị ảo giác à?
Nếu như hảo cảm của Yên Yên đối với hắn có thể đo được thì vật tham chiếu là cái gì?
Là sự yêu thích mà cô dành cho "Tư Triệt" kiếp trước sao?
Kiếp này chỉ có 70%?
Hạ Tư Viêm cực kỳ thông minh, trong nháy mắt đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
Mặt hắn không đổi sắc thử đặt câu hỏi trong lòng, nhưng giọng điện tử máy móc không vang lên lần nào nữa.
Mà lúc này Khúc Yên đang rất vui vẻ --
【 Giá trị hảo cảm hiện tại là 96 điểm, 97 điểm, 98 điểm, 99 điểm......】
Chỉ thiếu một điểm nữa là đủ rồi!
Mắt cô sáng lấp lánh nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt.
Mắt hắn sâu thẳm như bầu trời đêm, đẹp mê người.
Nhưng tại sao lại không cho nốt điểm cuối cùng?
Khúc Yên nhíu mày lại, mở miệng hỏi: “Tư Viêm, có phải anh còn hận em vì đã làm chuyện đó với anh ở kiếp trước không?”
Hạ Tư Viêm lấy lại tinh thần, trầm giọng trả lời: “Không phải vừa rồi anh đã nói là anh nghĩ thông rồi sao. Thật ra kiếp trước có như thế nào thì cũng không quan trọng đến vậy, đúng không nào? Hiện tại em ở bên cạnh anh mới là quan trọng nhất.”
“Nếu vậy......”
Vậy vì sao anh còn keo kiệt không cho em điểm cuối cùng?
Trong lòng còn nút thắt gì chưa thể gỡ sao?
“Bảo bối, giờ đến anh hỏi em.” Hạ Tư Viêm dùng sức ôm lấy cô, để cô kề sát vào lồng ngực mình, giọng trầm ấm: “Vì em nhớ lại một số chuyện kiếp trước nên mới chạy đến tìm anh. Nếu như em không nhớ được toàn bộ, liệu......”
“Liệu gì?” Khúc Yên không hiểu, hỏi.
Liệu em có thể toàn tâm toàn ý yêu anh không?
Hạ Tư Viêm rũ mắt xuống, cuối cùng không tiếp tục hỏi.
Thôi.
Cô không nhớ nổi tất cả mọi chuyện, vậy kiếp này hắn phải cố gắng gấp ngàn lần, khiến cô toàn tâm toàn ý thích hắn.
“Không có gì.” Hạ Tư Viêm hôn trán cô, thấp giọng nói: “Anh yêu em, bảo bối.”
Hắn dời môi mỏng xuống môi cô, cẩn thận vẽ lên những đường nét tuyệt đẹp.
Hương vị của cô thơm ngọt, hắn từ hôn nhẹ dần dần biến thành mưa to gió lớn.
“Tư Viêm, đừng......” Khúc Yên muốn từ chối: “Em mệt......”
Thể lực của hắn tốt quá mức rồi!
Trời đã sáng, hiệu quả của thuốc chắc cũng hết rồi!
“Vậy em ngoan ngoãn nằm im là được.” Hạ Tư Viêm xoay người lên trên người cô.
......
Lúc Khúc Yên rời giường đã là xế chiều.
Cô biết Hạ Tư Viêm đã thức tỉnh dị năng, yên tâm ngủ một giấc.
Khi cô tỉnh lại, trong phòng có một thùng nước lớn, hẳn là Hạ Tư Viêm lấy cho cô tắm rửa, lại còn là nước ấm.
Rửa mặt xong lại thấy Hạ Tư Viêm bưng một cái khay lên.
“Bảo bối, em đói không? Tới ăn cơm nào.”
“A? Anh lấy đồ ăn ở đâu vậy?” Khúc Yên vừa lau tóc vừa tò mò hỏi: “Điện nước cũng ngưng rồi, anh nấu kiểu gì?”
“Dùng gạch dựng tạm một cái lò, bên ngoài có vườn rau, anh hái được một ít.” Hạ Tư Viêm lấy khăn trong tay cô, giúp cô lau đầu, nói: “Em còn nhớ lúc trước anh nói với em là anh có vài mẫu đất ở đây không? Trước kia thuê người chăm sóc, sau này anh sẽ tự làm.”
Hắn vòng ra trước mặt cô, khẽ cúi người xuống, nghiêm túc nói: “Chúng ta ở lại đây, từ nay về sau mỗi ngày anh sẽ nấu cơm cho em, em đồng ý không?”
Khúc Yên nhìn đĩa cà tím xào béo ngậy thơm ngát trên khay, lại có cả sườn xào chua ngọt mà cô thích ăn, chốt luôn: “Được, nhìn ngon quá.”
Hạ Tư Viêm khẽ cong môi, xoa đầu cô: “Đồ ngốc, ý anh là gả cho anh được không?”