Đoàn người của Phong Trần Nhất Thương cảm thấy không khí có chút khôngđúng lắm, từ lúc gặp lại Nhậm Ngã Hành và Phong Quang ở cửa đánh boss, cái loại không khí này đột nhiên lan tràn.
Phong Trần Nhất Thương nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn hắn, hắn lại nhìn hai đôi nam nữ phía sau… Thôi quên đi, cuối cùng hắn tự hi sinh bản thân dẫn đầu hỏi: “Cái đó… chị vợ, thằng nhóc này có chăm sóc chị tốt không?”
“Ừm.”
Xem đi xem đi! Nữ thần Vãn Dương tại sao lại không bày ra tư thái cao cao tại thượng để trả lời như mọi lần, bây giờ cô trả lời lại đơn giản như thế, hơn nữa không hề có thái độ trả lời vấn đề của hắn đã là phúc của hắn.
Phong Trần Nhất Thương lại hỏi Nhậm Ngã Hành, “anh em tốt à, cậu nhấtđịnh là rất ga lăng phong độ bảo vệ chị vợ phải không?”
“Ừm.” Hắn cũng trả lời có một chữ, nhưng nói chung, đối với loại vấn đề này hắn vốn sẽ không lựa chọn trả lời lại.
Cho nên mới nói rất không đúng đó!
Phong Trần Nhất Thương kéo tay Hạ Thiên đi qua một bên thì thầm: “anhthấy bọn họ lúc ở trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Ừ, em cũng có loại cảm giác này!”
Vì thế, một nam một nữ đều có ánh mắt giống nhau mà nhìn kỹ Phong Quang và Nhậm Ngã Hành.
“Bang chủ, có đánh boss nữa hay không?” Mít không quan tâm không khí nãy giờ mà tùy tiện hỏi.
Khoai tây cũng phụ họa theo, “Đúng rồi, bang chủ, anh với bang chủ phu nhân ân ái đầm thắm thế nào cũng được, nhưng chúng ta đừng có lãng phí thời gian của nữ thần Vãn Dương được không?”
… Vừa nãy ân ái đầm thắm vui vẻ như vậy chẳng lẽ không có các người sao?
Phong Trần Nhất Thương cảm thấy hắn làm một bang chủ rất không có uy tín, hắn tỉnh táo lại một chút rồi la lên: “Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, đi, chúng ta đi đánh boss.”
Kế tiếp mọi chuyện đều rất thuận lợi, Boss thật ra chính là Vua cương thi trong động, tuy rằng damage cao nhưng không chịu nổi siêu cấp vú em trong đội ngũ của họ, Phong Quang lấy ra Bạch ngọc sáo đặt bên miệng thổi một cái, nháy mắt có thể hồi đầy máu của mọi người, không tới năm phút đồng hồ Vua cương thi đã ngã ầm ầm xuống đất, rương bảo vật cũng xuất hiện. Hạ Thiên mở rương ra, ngoại trừ một chút tiền vàng chỉ còn một cây bút phẩm chất tím.
Phong Trần Nhất Thương đem cây bút này cho Khoai tây, bởi vì khoai tây là hệ trị liệu tầm xa, vũ khí chính là bút, lần đầu tiên đánh thắng lại rơi ra vũ khí của chính mình, có thể tưởng được Khoai tây vui vẻ đến cỡ nào.
Ngay khi Phong Trần Nhất Thương muốn phân tiền vàng ra thì Phong Quang lắc tay, “không cần cho tôi, tôi không cần chút tiền đó, mọi người có duyên gặp lại.”
Dứt lời cô rời khỏi tổ đội, một người rời khỏi đến Lạc thành chủ ngắm phong cảnh, cũng không quan tâm Hạ Thiên tán gẫu riêng, ngẫm lại bên kia Hạ Thiên nhiều người náo nhiệt, lại nghĩ bản thân cô đơn chiếc bóng, cô ngồi ởtrên tháp Chu Tước, thổi gió thở dài.
Ngay sau đó chợt nghe bên cạnh cô cũng có một tiếng thở dài truyền đến, lại liếc mắt nhìn qua, thì ra trên đỉnh tháp bên kia còn có một người ngồi, chẳng qua bóng dáng người nọ thoạt nhìn so với cô còn cô tịch thê lương hơn, nhất là khi hắn còn mặc một thân áo trắng tang thương.
Khi Phong Quang nhìn hắn, hắn vừa vặn cũng xoay người thấy được Phong Quang, ngoài ý muốn tiếp xúc mắt lẫn nhau, hai người nhất thời nhìn nhaukhông nói gì.
Cuối cùng vẫn là Phong Quang đánh tiếng nói trước, “anh khỏe.”
Tuy rằng hắn thoạt nhìn cũng không khỏe lắm.
“cô khỏe.” Đao Hữu Tâm buồn bã trả lời, áp suất xoay quanh thân hắn thấp xuống.
Lạc thành là một đô thành cực kỳ phồn hoa trong game, mà tháp Chu Tước là kiến trúc cao nhất trong Lạc thành, dùng khinh công bay lên tháp, đứngtrên đỉnh tháp liền thu được cảnh sắc Lạc thành không sót thứ gì, cũng khó trách ngoại trừ Phong Quang còn có những người khác ở đây.
Phong Quang đối với sự xuất hiện của Đao Hữu Tâm cũng không thấy kỳ lạ,cô kỳ lạ là trạng thái lúc này của hắn, lắc lắc cổ cùng người nói chuyện rất mệt mỏi, cô đứng lên rồi đi vài bước, ngồi xuống bên cạnh Đao Hữu Tâm, “Này, anh bị sao vậy?”
Chỉ bằng kiểu nói chuyện cực kỳ không lịch sự này của cô, Đao Hữu Tâm trước kia sẽ không quan tâm cô, không chừng còn có thể sinh ác cảm trong lòng, nhưng hiện tại hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hắn đã bị thương tâm nặng trịch áp không thở được rồi.
Hắn khổ sở nói: “Tiểu Mộng ly hôn với tôi.”