Phong Quang hiểu được mọi chuyện, nước mắt của cô cũng không ngừng lại, nhưngcô nghe được âm thanh bình tĩnh của chính mình, bình tĩnh đến chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, “Âu Tuân, chúng ta chia tay đi.”
Âu Tuân quên mất hô hấp, lời của cô, giống như là phán quyết tử hình, mà người chết lại không thể chống án.
“Buông.” cô nói: “Đừng để cho tôi càng thêm hận anh.”
Tay cậu cầm lấy tay cô nới lỏng, cuối cùng chậm rãi buông ra.
Phong Quang mở cửa ra, bước ra nửa bước, cô không nhịn được quay đầu nhìn một cái, cậu an tĩnh đứng một chỗ, quanh người không có một chút hơi thở của người sống nào, nhưng thấy cô quay đầu, con ngươi vốn ảm đạm không chút ánh sáng như tro tàn lại bùng cháy có tia hy vọng, cô bỗng nhiên thấy đau lòng, có một giọng nói nói với cô, tin tưởng cậu một lần, người này thật sự thích cô, nhưng mà… cô không muốn đánh cược.
Thu hồi tầm mắt, cô không lưu lại nữa mà rời đi.
Thân ảnh của cô mang đi mất mọi ánh sáng của thế gian.
Âu Tuân như rơi xuống một cái động tối đen không đáy, không khí lạnh đông lại hô hấp của cậu.
Tay đặt lên ngực, nơi này giống như không cảm nhận được nhịp đập nào nữa, cậu thấy rằng mình đang giang tay chào đón cái chết.
Phong Quang lại khôi phục cuộc sống yên lặng trước kia, Hạ Thiên rất lo lắng cho cô, em ấy đang ở học kỳ cuối cùng của cấp ba, cuộc sống vốn đã rất khẩn trương, cho dù có kỳ nghỉ cũng sẽ không lâu, em ấy vốn cũng là một cô gái thích chơi game, nhưng hiện tại có ngày nghỉ em ấy sẽ chạy tới bồi cô, bởi vì em ấy chưa từng gặp qua Phong Quang không tim không phổi lại có thời điểm khó qua như vậy.
Cho dù mặt ngoài Phong Quang vẫn như trước kia không có gì thay đổi, nhưng dì Lâm và Hạ Thiên đều biết, trong lòng cô ẩn dấu một chuyện rất quan trọng, bởi vì thời gian Phong Quang ngẩn người càng ngày càng nhiều, hơn nữa cô mà phát ngốc thì giống như là muốn đột nhiên biến mất luôn.
Hạ Thiên luôn muốn nói cái gì đó khiến cho Phong Quang có hứng thú, đa số thời điểm Phong Quang đều không có hứng thú, trừ khi Hạ Thiên nhắc tới chuyện tình cảm cuộc sống của chính mình, Phong Quang mới đặc biệt chú ý.
“Chị, Phong Trần Nhất Thương… cũng chính là chồng trong game của em, hôm nay nói muốn cùng với em gặp mặt ngoài đời, chị nói xem em có nên đồng ý hay không?”
Phong Quang cầm cái kìm tách vỏ hạt óc chó thiếu chút nữa đập luôn cái bàn, “Hắn biết em bao nhiêu tuổi sao?”
“Biết.” Hạ Thiên nhức đầu, “Bất quá anh ấy nói có thể đợi đến khi em trưởng thành thì chính thức quen nhau.”
“Hắn nói dóc!” Phong Quang khó mà bạo được một câu thô miệng bất lịch sự, “Em còn kém bao lâu thì trưởng thành hả? Hắn đã tính toán tốt hết rồi.”
“anh ấy nói có thể dạy em làm bài tập.”
“…” Phong Quang lấy ngón tay chọc cái trán Hạ Thiên một chút, “Vậy còn không bằng em tìm gia sư!”
“anh ấy nói anh ấy miễn phí.”
“Nhà chúng ta còn thiếu chút tiền ấy sao?”
Hạ Thiên ngượng ngùng nói: “Thật ra… em thấy người ta cũng không tệ lắm, em từ chối gặp mặt ngoài đời với anh ấy vài lần rồi, anh ấy cũng không lạnh nhạt với em, hoặc là đi tìm cô gái khác, hơn nữa… Hơn nữa lần này em không nhẫn tâm từ chối yêucầu gặp mặt của anh ấy.”
“Em đồng ý cùng hắn gặp mặt!?”
“Dạ, nhưng mà một mình em lại có chút sờ sợ, không dám đi, cho nên chị à, chị có thể hay không…” Hạ Thiên giả bộ đáng thương, hai ngón tay chọc vào nhau.
Phong Quang thở dài, “Em thật sự thích hắn như vậy?”
“Dạ…” Nhìn thấy Phong Quang đột nhiên đứng dậy đi đến thư phòng, Hạ Thiên vội hỏi: “Chị sao lại đi rồi?”
“Vào game, gặp hắn.”
Hạ Thiên đầu tiên sửng sốt một lát, tiếp theo lập tức vui vẻ đi theo, Phong Quang đã thật lâu không chạm qua bất kỳ sản phẩm điện tử nào, điện thoại cũng vậy, tuy rằngcô không hiểu vì sao, nhưng hôm nay cô có thể vào game rồi, có phải nói lên tâm tình của cô đã tốt hơn một chút?
Đã lâu không thấy Lạc đô, đã lâu không đứng dưới tháp Chu Tước, Phong Quangkhông hoài niệm cảnh sắc trong game, cô trực tiếp gửi tin tán gẫu mật cho Hạ Thiên: “Để cho Phong Trần Nhất Thương đến Lạc đô, tháp Chu Tước.”
“Chị, chị đợi một chút, anh ấy không onl, em đi gọi anh ấy!”