Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 191

Trong lúc vô ý liếc mắt thấy Thanh Ngọc cũng đi đến bên người Tiết Nhiễm, sắc mặt hắn kỳ lạ có chút hồng, “Sư phụ, con cũng thấy cái này không nên lấy ra thì tốt hơn.”

Đệ tử Đường môn kia đã sớm không còn kiên nhẫn, “Rốt cục là tín vật gì,không đúng sự thật thì đừng đứng ở đây gây trở ngại ta canh gác.”

A, còn đứng gác, ý thức trách nhiệm của tiểu tử này cũng rất mạnh đó.

Phong Quang đột nhiên chỉ vào phía say tên đệ tử Đường môn, kêu lên: “Người nào!?”

“Ai?” Tên đệ tử Đường môn xoay người, không thấy bất kỳ ai, hắn lại quay đầu, chỉ nhìn thấy mắt cười long lanh của thiếu nữ trước mặt.

Phong Quang đắc ký dào dạt nói: “Chỉ bằng độ tỉnh táo này của người, lúc ngươi vừa quay đầu ta đã có thể trực tiếp gõ ngươi hôn mê, lòng trách nhiệm cao thì có ích lợi gì, đầu óc không đủ thông minh vẫn sẽ bị người ta lừa.

“Nếu người trong Đường môn đều lỗ mãng như vậy, thế thì chuyện Đường công tử bị người ta hạ độc cũng không có gì lạ.” Thanh Ngọc khó có khi phụ họa lời của nàng.

“Các ngươi!” Đệ tử Đường môn này đáng thương tái xanh cả mặt, bên kia mặt nạ của hắn có trắng bệch hai không thì không biết, “Các người là cố ý đến đây để quấy rối phải không?”

“Chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên có một âm thanh thăm dò.

“Đan đường chủ!” Nhìn thấy người tới, đệ tử Đường môn này như nhìn thấy được cứu tinh, “Người này nói mình chính là Tiết Nhiễm, còn nói có tín vật của lão phu nhân, nhưng bọn họ lại không chịu lấy tín vật ra, bọn họ rõ ràng là tới quấy rối!”

Đan Nhai là một nam nhân còn trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, giữa sự tuấn lãng còn có thế uy nghiêm, hắn đi tới, xem kỹ từng người bọn họ, trước khi có chứng cớ xác thực là bọn họ đến để quấy rối, hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, “Tín vật mà ba vị nói, không biết là vật gì?”

Tiết Nhiễm nhìn Phong Quang.

Khuỷu tay Phong Quang đụng đụng Thanh Ngọc, “Ngươi nói đi.”

“Cái đó là ngươi nói, ngươi nói đi.” Thanh Ngọc đứng ở bên kia Tiết Nhiễm.

Tiết Nhiễm nói: “Phong Quang, đừng gây sự nữa.”

Lần đầu tiên hắn kêu tên nàng, trong giọng nói tràn đầy sự bất lực, sắc mặt Phong Quang đen lại, nàng muốn tốt cho hắn, kết quả hắn lại thấy nàngđang lên cơn gây sự.

“Được, các người không phải muốn xem tín vật sao? Sau khi các ngươi nhìn, cho dù là có chuyện gì cũng đừng tìm ta.” Phong Quang nói xong, cầm cái bao trong tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một miếng vải thô màu đỏ thẫm,trên vải thuê mẫu đơn cao quý, trong góc còn có khuê danh Đường lão phu nhân, thừa dịp mọi người sững sờ ngẩn ngơ trong nháy mắt, nàng cười hắc hắc nói: “Yếm của Đường lão phu nhân, đây cũng coi như là tín vật.”

Chớp mắt liền yên tĩnh.

Một lát sau, Tiết Nhiễm, Phong Quang và Thanh Ngọc ba người cuối cùng cũng vào được Đường môn, bất quá là bị một đám người áp tải đi vào, bởi vì bọn họ đang gánh phải tội thật to danh mạo phạm Đường lão.

Phong Quang đi bên người Tiết Nhiễm, “Ngươi xem, đều tại ngươi, ta đã nóikhông nên lấy ra, bây giờ thì tốt rồi, không biết chúng ta bị xử trí như thế nào đây.”

“Hạ tiểu thư yên tâm.” Tiết Nhiễm ôn nhuận như ngọc, trên mặt không chút hoang mang, “Tại hạ sẽ không để tiểu thư có việc gì.”

Phong Quang vô cùng cảm động, “Ta tin tưởng thần y sẽ không để ta gặp chuyện không may, ân cứu mạng bậc này, tiểu nữ không thể không báo, chỉ có thể lấy thân…”

“Đan đường chủ.” Một nam nhân trung niên bỗng nhiên xuất hiện phía trước, “Ngươi mang theo nhiều người như vậy là muốn làm gì?”

Hắn đột nhiên xuất hiện, cũng đánh gãy lời của Phong Quang, Thanh Ngọckhông lạnh không nóng cười khẽ một tiếng, Phong Quang lập tức trừng mắt nhìn qua.

“Chiêu Nghĩa trưởng lão.” Đan Nhai ôm quyền, “Mấy người này cố ý quấy rối trước cửa Đường môn, tổn hại thanh danh lão phu nhân, ta đang định dẫn bọn hắn đi gặp lão phu nhân, để lão phu nhân xem nên định đoạt xử trí như thế nào.”

Đường Chiêu Nghĩa nhìn lướt qua, “Việc nhỏ như vậy không cần làm phiền lão phu nhân, uy danh của Đường gia ta không ai có thể phạm, giết đi.”

Phong Quang không tự giác đứng phía sau Tiết Nhiễm.

“Trưởng lão, mạng người quan trọng, vẫn nên hỏi Đường lão phu nhân một chút mới có vẻ thỏa đáng.”

“Có cái gì mà không ổn thỏa, ta thấy ngươi chính là không để ta vào mắt, Đan Nhai, ngươi đừng quên, cho dù ngươi có thể ngồi lên vị trí đường chủ, nhưng cũng chỉ mãi là một người ngoài mà thôi, bởi vì ngươi không phải họ Đường.”

Sắc mặt Đan Nhai vẫn như thường, “Khi mưu cầu chức vị này, Đan Nhai dùkhông mang họ Đường thì cũng sẽ trung thành tận tâm với Đường môn.”

“Hừ, ngươi có thể lừa gạt những người khác, nhưng không thể gạt được ta, lần này Cửu ca trúng độc, nói không chừng chính là do ngươi gây nên.”

“Trưởng lão, trước khi có chừng cứ thì không thể nói lung tung.”

Đan Nhai và Đường Chiêu Nghĩa ngươi một câu ta một câu, không khí giương cung bạt kiếm, các đệ tử Đường môn khác đều cúi đầu, ai cũngkhông dám đến chọc vào một câu nào.
Bình Luận (0)
Comment