Tình nhân thầm thì, mê hoặc lòng người.
Nhưng tâm của Phong Quang đã bị gió tuyết đông cứng, nàng lạnh đến phát run, trước kia chỉ cảm thấy cái ôm của hắn cực ấm, nhưng ngay lúc này nàng chỉ thấy đây là nơi rét lạnh nhất trong thiên hạ, lạnh đến… không thở nổi.
Nàng không thể hiểu được, vì sao nam nhân này sau khi thừa nhận hắn đã giết phụ thân nàng, còn có thể dùng thái độ dịu dàng như vậy đối xử với mình, mà đôi mắt trong suốt kia của hắn càng đáng sợ hơn, không hề nhìn ra là hắn đang làm bộ một chút nào.
Hắn chỉ đang trần thuật lại một chuyện có thực, bởi vì hắn thật sự cho rằng, chuyện giết phụ thân nàng không có gì đáng lo, mà nàng cũng sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng hay khổ sở.
“Phong Quang…” Tay Tiết Nhiễm áp lên hai gò má nàng, cảm nhận được nàng đang run rẩy, mày đẹp nhíu lại, quan tâm nói: “Lạnh sao? Bên ngoài gió to, chúng ta trở về phòng thôi.”
“Đừng đụng vào ta!” Sự bùng nổ đến chậm làm giọng nói của nàng gần như cuồng loạn, nàng dùng hết sức lực đẩy hắn ra, lảo đảo ra sau một bước, lúc sắp té ngã thì Thanh Ngọc ở phía sau đỡ nàng.
Tiết Nhiễm chân tay luống cuống đứng tại chỗ, ánh mắt hắn yên tĩnh như mặt nước, lộ ra nỗi đau thương khiến người takhông dám nhìn thẳng, sự kháng cự của nàng xúc phạm hắn, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Giả… tất cả đều là giả!
Phong Quang tự nói với mình như vậy, nàng thấy được một màn kia phía sau hắn, Quan Duyệt Duyệt lấy ra rất nhiều thuốc ởtrên người liều mạng cứu Nam Cung Ly đang hấp hối, mà hai người kia đều là đệ tử của hắn, hắn lúc trước luôn cảm thấy bất lực đối với Quan Duyệt Duyệt làm nũng, cũng sẽ biểu hiện ra lòng quan tâm của trưởng bối đối với Thanh Ngọc lạnh lùng cao ngạo… Nhưng mà những người này, hắn đều có thể vứt bỏ được, nàng tin, hắn có thể cứ thế nhẹ nhàng bâng quơ mà giết hết tất cả mọi người ở nơi này.
Nàng cảm thấy sợ hãi chưa từng thấy, sống chết cầm lấy tay Thanh Ngọc, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta đi…”
Nàng không biết bản thân nàng làm sao có thể tự tin nói ra một câu như thế, chỉ là trong lòng có một giọng nói nói với nàng, nàng phải mang theo Thanh Ngọc rời đi, nếu không… nếu không bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn bị giam lại ở chỗ này.
“Phong Quang, nàng phải rời khỏi ta sao?” Tiết Nhiễm nhẹ giọng hỏi, thân ảnh gầy yếu cô đơn đó ở trong bóng đêm, lại khiến cho người ta không thể nhẫn tâm làm trái ý hắn.
“Ngươi không phải Tiết Nhiễm mà ta biết… không cần dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta!” Phong Quang lôi kéo Thanh Ngọc xoay người liền chạy.
Tiết Nhiễm đứng bất động một chỗ thật lâu, đợi đến khi mây đen che mờ ánh trăng, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt u tối của hắn đã biến mất, cũng rốt cuộc có động tác, một sợ roi dài năm thước xuất ra khỏi tay áo hắn, lúc sắp sửa quấn lại thắt lưng Phong Quang thì một thanh kiếm phá không bay tới chống lại roi dài đó, làm cho nó lệch hướng mà đánh vào thân cây hoa đào.
Ánh mắt Tiết Nhiễm lạnh lùng, lúc roi dài lại động thì Tôn Nhất Đao cũng rơi xuống đất cầm lấy kiếm chắn lại, cây roi quấn lại thanh bảo kiếm lóe ra ánh sáng lạnh.
Roi dài màu bạc sáng loáng dưới ánh trăng, nhìn qua có vẻ mềm nhuyễn, nhưng chỉ có người va chạm phải nó mới biết, một khi bị nó chạm vào, xương cốt vỡ vụn vẫn còn nhẹ.
“Thiên hạ đệ nhất tiện!” Phong Quang nhìn thấy Tôn Nhất Đao, không khỏi kích động la lên.
Tôn Nhất Đao nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng một cái, “Thời điểm này rồi ngươi cũng không thể gọi ta một tiếng tiền bối sao?”
“Tiền bối…” Phong Quang chiều theo ông gọi một tiếng, giờ phút này ông xuất hiện là hy vọng duy nhất có thể cứu bọn họ ra.
Tôn Nhất Đao nghe xong hừ một tiếng, ông nhìn Tiết Nhiễm, không giống với vẻ nhàn hạ như bình thường lui tới, giờ phút này trong cặp mắt đục ngầy của ông lộ ra cảnh giác, “Ngân long, đây là vũ khí của một thế hệ giáo chủ ma giáo, Tiết Nhiễm, ngươi quả nhiên ẩn giấu rất nhiều bí mật.