Sắc mặt cố Ngôn không thay đổi, “Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung.”
“Nói như vậy…” Ngón tay Phong Quang chọc cằm hắn, cho dù nàng lùn hơn hắn, nhưng động tác này tuyệt đối không buồn cười, ngược lại còn tràn đầy sắc tục, nàng a nhẹ một tiếng, “Trẫm muốn nạp ngươi làm hoàng phu, ngươi cũng sẽ không có ý kiến, đúng không?”
“Bệ hạ, thỉnh tự trọng.” cố Ngôn lui ra sau một bước tránh đi tay nàng, bình tĩnh thong dong.
Phong Quang thu hồi tay lười nhác nói: “Ta bất quá chỉ đùa một chút thôi, vương thúc nghiêm túc đùa không vui.”
Nàng xoay người rời đi.
cố Ngôn đi sau lưng nàng, “Bệ hạ muốn đi đâu?”
Nàng đi ra ngõ nhỏ, “không phải nói muốn dẫn ta đi tửu lâu tốt nhất ăn cơm sao? Chúng ta bây giờ đi ăn cơm.”
“Bệ hạ…”
Nàng không quay đầu lại mà sửa: “Là Phong Quang.”
Hắn nghe lời gọi tên nàng, “Phong Quang.”
“Ừ?”
“Nếu muốn đi tửu lâu, ngươi đi nhầm hướng rồi.”
Phong Quang dừng chân lại một chút, “Ta đương nhiên biết tửu lâu không ở bên này, ta chỉ là thấy phong cảnh không tệ, mới đến đây ngắm chút thôi.”
cố Ngôn rất thông minh không phản bác mấy lời này của nàng.
Túy khách cư là tửu lâu tốt nhất Đế đô, cũng là tửu lâu đắt tiền nhất Đế đô, phàm là quan to quý nhân mới có tư cách vào Túy khách cư, người thường đừng mơ tới. Mà cố Ngôn, có riêng một gian phòng ở lầu hai Túy khách cư, đây là đặc quyền mà hắn có được từ lúc Túy khách cư mới bắt đầu xây dựng.
Phong Quang đẩy cửa sổ của phòng thuê, phía dưới đúng là ngã tư đường, ồn ào tiếng người, nàng nhìn một lát lại đi về bàn, “Vương thúc, ta thế nhưng không tưởng được ngươi lúc nhàn rỗi sẽ thích đến đây ngồi.”
“Bất quá cũng chỉ ghé qua bốn năm lần thế thôi, thần phải xử lý nhiều chính sự như vậy, ở đâu ra có nhiều thời gian rãnh nhàn hạ thoải mái chứ?” cố Ngôn thưởng một chung trà trong suốt, hắn buông chén trà, hơi hơi liếc mắt.
Phòng cách vách truyền đến nhiều âm thanh không giống nhau.
Phong Quang tất nhiên cũng nghe được, tường bên kia, truyền đếm âm thanh nữ tử ngâm nga êm tai, như chịu áp lực gì đó, lại như không có áp lực gì, tiếng kêu này, có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Mắt nàng cười long lanh, “cố Ngôn, hiệu quả cách âm nơi này hình như không được tốt, ngươi nói xem người bên cách vách đang làm gì thế? Nữ nhân này có vẻ như đangrất đau khổ, chúng ta có nên đi qua cứu nàng ra không?”
Nàng giả vờ ngây thơ không biết rất đúng lúc, làm cố Ngôn càng trở nên xấu hổ, “Tađi tìm chưởng quầy đến xử lý, bệ hạ không cần suy nghĩ nhiều.”
“Aiz, cần gì phiền toái như vậy?” Phong Quang giữ chặt tay hắn, cản lại động tác muốn đứng dậy đi ra ngoài của hắn, tiện đà đi đến bên tường, dùng sức gõ gõ, “Công tử cách vách này, có lẽ ngươi cần một chén canh tráng dương, âm thanh cô nương đây giả bộ rất nghiêm túc, ta sợ cổ nàng sẽ hỏng mất.”
Chớp mắt, cách vách im lặng xuống.
Nàng đi trở về bàn ngồi xuống, cực kỳ đắc ý nói với cố Ngôn: “Ngươi xem, bất quá chỉ cần hai ba câu thôi, cần gì phải khiến người khác phải lao lực?”
cố Ngôn: “…”
Nhưng chỉ một lát sau, cửa phòng bọn họ bị đá văng, một công tử áo gấm lụa là xuất hiện ngay cửa, y phục của hắn tuy rằng thanh lịch, vật liệu may mặc màu xanh cũng rất quý báo, chỉ là cố tình làm cho hắn phát ra cảm giác dâm loạn thối nát, bởi vì hắn chỉ tùy tiện khoác lên người, theo động tác bước đi, đôi khi sẽ thấy lộ ra một mảng ngực trắng nõn có lực, còn có đường cong đùi duyên dáng.
Phía sau hắn đúng là có một nữ nhân dáng người yêu kiều.
Phong Quang huýt sáo, “Công tử, bao nhiêu tiền?”
Tiếp theo trước mặt nàng tối đen, chỉ vì cố Ngôn giơ tay chặn tầm mắt nàng, bên tai chỉ nghe được giọng nói ấm áp của cố Ngôn, “Phi lễ chớ nhìn.”
Phong Quang tiếc nuối bĩu môi, cho nên mới nói lúc nhìn mỹ nhân, không nên có trưởng bối ở cạnh mới tốt.