Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 268

Sau khi tuyên dâm ban ngày, trong lều trại vẫn còn hơi thở lưu lại, Phong Quang nằm ngửa ở trên giường, ôm chân trước ngực, theo lời nàng nói thì như vậy có thể trợ giúp việc mang thai.

cố Ngôn xoa bóp thắt lưng nàng, giúp nàng giảm bớt đau nhứt, thuận miệng hỏi: “Bệ hạ muốn có con đến vậy sao?”

“Ngươi không hiểu, ta phải có con.” Phong Quang nghiêng đầu nhìn hắn, trên cổ trắng nõn còn có dấu hôn, vừa nãy thật sự quá mức kịch liệt, nàng bị ép buộc không nhẹ,trên người cũng lưu lại dấu vết của hắn rất nhiều.

Ánh mắt cố Ngôn thâm thúy, hắn thuận tay ôm nàng vào ngực, ngực trần có lực kề dán lên cái lưng bóng loáng của nàng, tay để trên lưng nàng cũng chậm rãi chuyển dờiđi chỗ khác, “Bệ hạ còn trẻ, không cần phải gấp gáp sinh hạ con nối dòng.”

“Cho nên mới nói là ngươi không hiểu.” Chỉ có sinh con sớm một chút, nàng mới có thể thoát khỏi vị trí Hoàng đế này sớm hơn, so với làm vua một nước, nàng vẫn thích đidạo chung quanh, nhìn ngắm phong cảnh, thưởng thức mỹ nhân.

“Bệ hạ không nói, thần làm sao mà hiểu được đây?” Tay cố Ngôn lại lần nữa bao phủ lên bầu ngực mềm mại của nàng, hắn thỏa mãn phát ra tiếng than thở.

Hắn hình như đặc biệt chung tình với hai tiểu bạch thỏ của nàng, Phong Quang đè lại tay hắn, “Vương thúc, ta mệt mỏi.”

“không sao, thần không thấy phiền.” Hắn vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng một chút, “Bệ hạ không phải muốn có con sao? Thần đang cố gắng cho người một đứa con.”

“Miệt mài quá độ sẽ làm hại thân.”

“Vì bệ hạ, thần cho dù có đánh mất tính mạng thì cũng có ngại gì?” cố Ngôn xoay người đặt nàng dưới thân hắn, tay ở trên ngực nàng cũng đột ngột bắt đầu dùng sức, hắn thích cảm giác ở nơi này, toàn thân trên dưới đều mềm mại, nhưng mà nơi này thì đặc biệt mềm.

Phong Quang giơ chân lên đá hắn một chút, bị hắn dùng tay kia cầm lấy mắt cá chân, rút ra, lại không rút được, “Ngươi không biết là ngươi ở trong lều trại của ta quá lâu, người khác sẽ nghi ngờ sao?”

“Bệ hạ chẳng lẽ không biết, mấy năm gần đây người thường xuyên động tay động chân với thần, đã sớm không thiếu những lời đồn đại nói nhảm thần đã bị bệ hạ làm bẩn.”

“Làm bẩn…” Khóe miệng nàng hơi cong, từ này đúng là thật sự một lời khó nói hết.

cố Ngôn hôn lên bắp chân nàng, tay tỉ mỉ vuốt ve chân nhỏ, “Bệ hạ, vòng chân của người đâu?”

“Tặng rồi.”

“Thần nhớ rõ, đấy là lễ vật thần đưa cho bệ hạ lúc sinh nhật mười tuổi, bệ hạ vẫn luôn mang nó, chưa bao giờ lấy xuống, là ai có phúc lớn như vậy, có thể khiến cho bệ hạ đem vật ấy ban cho hắn?”

“Thì đưa cho Mộ Lương đó, kỳ thực cũng không xem như đưa… A! Đau đau đau!” Hắn đột nhiên dùng thêm sức nắm chân nàng, vì thế nàng không khỏi kêu đau ra tiếng, “cố Ngôn, ngươi làm gì thế!?”

Hắn cười, “Làm.”

Phong Quang lại ngây người, nam nhân tao nhã lịch sự như vậy, sao lại cũng nói lời thô bỉ thế này, “cố Ngôn, ta nghi ngươi bị tâm thần phân liệt.”

“Có thể được bệ hạ đánh giá như vậy, là vinh hạnh của thần.” Hắn cười nói, “Bệ hạ, ngoan, mở rộng chân ra một chút.”

Ngoan ngoãn nghe lời như vậy mới lạ!

Phong Quang dùng chân khác đá hắn, lại không ngờ bị hắn dùng tay kia bắt được, cũng mượn cái thế này, hắn chen vào giữa hai chân nàng.

Hắn cười nhẹ, mang theo sự thích thú ác liệt đến cùng cực, “Bệ hạ, ẩm ướt như vậy, thật sự không phải là để nghênh đón thần sao?”

Phong Quang quay đầu đi, xấu hổ giận dữ muốn chết!

Nam nhân này sao lại thế này? Bình thường đùa giỡn hắn một hai câu sẽ bị hắn nghiêm trang ngắt lời, nhưng thế nào từ lúc ngủ với hắn rồi, hắn lại nói ra nhiều lời khiến người ta mặt đỏ tim đập đến vậy?

Hơn nữa… Hơn nữa hắn vào rồi còn không động, này không phải là cố ý treo lòng ham muốn của nàng sao!?

cố Ngôn cúi đầu, áp lên sườn tai nàng hỏi: “Bệ hạ, cho dù là niềm vui giường chiếu, hay là chuyện sinh con, những tri thức này thần chưa từng dạy người, bệ hạ là học được từ chỗ nào?”

Sau lưng nàng dâng lên một cơn lạnh cả người, “Ngươi thấy ta xem tiểu hoàng thư (!) mấy năm nay chỉ để chơi thôi sao?”

(!) truyện H

“Thì ra là thế.” cố Ngôn cười dịu dàng, hắn hôn lên môi nàng, lúc nàng đang khó nhịn, rốt cục bắt đầu động tác kịch liệt.
Bình Luận (0)
Comment