Ngày hôm đó, nữ hoàng bệ hạ và Khiêm vương ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới cùng nhau đi ra ngoài.
Người trong quân doanh thấy nhưng không thể trách.
Phong Quang đón ánh nắng duỗi thắt lưng thật căng, thấy được Lam Thính Dung ở đối diện sắc mặt cực kỳ không tốt, nàng tức giận thu tay lại, “Này, Lam tướng quân, sớm thế.”
“Bẩm bệ hạ, hiện tại đã là giờ Tỵ.” ( 9-11h sáng)
Một vị tướng quân thành thực như vậy, Phong Quang lại càng không thể nói tiếp, nàng cũng biết rõ chính mình nói xuôi tai là ngự giá thân chinh, nhưng mấy ngày qua đều trầm mê trong hương mỹ nhân, ngoại trừ đưa đẩy cho xong chuyện, cái gì cũng khônggiúp được, nàng khó có khi cảm thấy xấu hổ, vì thế dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn cố Ngôn.
cố Ngôn cũng không phụ kỳ vọng của nàng, bởi vì buổi sáng lại thỏa mãn hắn một phen, mà hắn lại vừa mới rời giường, cho nên trong khí chất ôn hòa của hắn, lại mang theo một loại lười biếng lay động lòng người một cách mạnh mẽ.
“Lam tướng quân, không biết đã tìm được công chúa điện hạ hay chưa?”
Sắc mặt Lam Thính Dung đông lạnh, “Vẫn chưa.”
Hắn lại đem ánh mắt nhìn về phía Phong Quang, giống như là đang dùng nó lên án nàng, muội muội ngươi không thấy đâu, ngươi còn có tâm tư mỗi ngày trầm mê sắc đẹp?
Ta trầm mê sắc đẹp là vì ta biết Hạ Phong Nhã sẽ không có chuyện gì!
Những lời này lại không thể nói ra, Phong Quang lén lút đi vài bước, đứng phía sau cố Ngôn, ờ… có nam nhân này ở đây, nàng vẫn nên làm một nữ nhân nhỏ bé thì hơn.
cố Ngôn đối với sự tín nhiệm của nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, tươi cười đối với Lam Thính Dung cũng chân thành hơn rất nhiều, “Lam tướng quân, công chúa ham chơi, có lẽ chính nàng tự rời đi cũng không chừng.”
“không có khả năng, công chúa là đột nhiên mất tích, cũng không lưu lại tin tức gì, những người khác cũng thôi đi, nhưng nàng không có khả năng ngay cả Mộ Lương cũng không nói câu nào đã rời đi được.”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lam Thính Dung không thể phủ nhận, trong lòng Hạ Phong Nhã, Mộ Lương có sự tồn tại rất quan trọng.
“Nếu nói như thế, đúng là phải khẩn trương tìm công chúa.” cố Ngôn rất là nể tình mà cau lại đầu chân mày.
Trong lòng ngực Lam Thính Dung nghèn nghẹn, hắn ý thức tìm đến hai người này đúng là hành động dư thừa, đừng nhìn cố Ngôn này bộ dạng rất dễ nói chuyện, nhưng lúc hắn không muốn quan tâm ngươi, tuy ngươi cảm thấy hắn thực có nghe ngươi nói chuyện, cũng sẽ trả lời vấn đề của ngươi, nhưng hắn sẽ không phát biểu ý kiến của hắn.
Loại cảm giác này quả thực so với… so với có lệ còn có lệ hơn! Điểm quan trọng là người ta vẫn là thái độ có lệ với ngươi, nhưng ngươi lại không thể bày ra sắc mặtkhông vừa ý với hắn.
Sắc mặt Lam Thính Dung cứng ngắc, “Mạt tướng tiếp tục mang người đi tìm công chúa, xin thứ cho mạt tướng cáo từ trước.”
Phong Quang đi ra từ sau lưng cố Ngôn, than thở một câu thân phận cao đúng là tốt, Lam Thính Dung cho dù nín thở cũng không dám làm gì nàng, nhưng mà… Nàng vuốt cằm, “Ta sao lại cảm thấy Lam Thính Dung rất rảnh rỗi nhỉ, hắn không phải muốn dẫn binh đi tác chiến sao?”
“Bệ hạ đúng là rảnh rỗi.”
Phong Quang trừng hắn, “Còn không phải nhờ ngươi ban tặng!”
Mỗi ngày bị hắn lôi kéo đi lăn giường, hiện tại tên tuổi hôn quân của nàng càng lúc càng lớn rồi!
Trong mắt cố Ngôn không giấu được sự dịu dàng, “Bệ hạ có muốn dùng bữa không?”
Mặt trời lên cao mới dậy, nàng còn chưa ăn qua gì hết.
Phong Quang khoanh tay, xuất ra lòng từ bi mà nói: “Vương thúc, trẫm cho phép ngươi đi dùng bữa với ta.”
cố Ngôn cười, “Thần đa tạ bệ hạ.”
Lúc ăn cơm nàng bị ăn bao nhiêu đậu hũ sẽ không kể tỉ mỉ, đợi đến khi ăn xong, nàng lười biếng ngồi trên ghế vuốt bụng, “Ta thấy gần đây ăn cơm ngày càng nhiều, chẳng lẽ là ta mang thai?”
cố Ngôn nâng mắt, thản nhiên nói: “Bệ hạ hẳn là có ảo giác thôi.”
“Vậy ngươi nói ta gần đây sức ăn tăng nhiều thế là tại sao?”
“Béo, tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn.”