Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 301

Tiếu Tiếu chọt chọt đầu diều hâu, con diều hâu hung mãnh này giống như biết được đây là tiểu chủ nhân của nó, tuy rằngkhông bằng lòng, nó cũng không cắn một miếng nào.

“Ưng bự a ưng bự, ngươi có phải cũng thấy là phụ thân đối với ta rất tốt không? không giống như là tiểu biểu đệ mà tiểu di sinh ra, hắn đến nay còn không biết ai là ba ba mình đâu.” Tiếu Tiếu nói xong, bản thân cũng tự phì cười, “Ngươi không biết đâu, tiểu di ta còn có ba vị hôn phu đó, một người là Mộ thúc thúc, một người là Lam thúc thúc, còn có một Thẩm thúc thúc, ta thường xuyên nghe nương nhắc tới tiểu di cũng không bị đau xương sống thắt lưng gì đó… Bất quá vì sao tiểu di lại phải bị đau xương sống thắt lưng? Nương không nói cho ta biết, phụ thân cũng không nói cho ta biết, bí mật của người lớn thật là nhiều.”

Tựa như chịu không nổi nữ hài lải nhải, đại ưng kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.

“Aiz, ưng bự ngươi muốn đi đâu? Đợi ta với!” Tiếu Tiếu đứng lên, đuổi theo phương hướng đại ưng bay đi.

Xuyên qua hậu hoa viên, lại đi qua một hành lang dài, nàng chạy đã mệt mỏi, chống tường nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới phát hiện chính mình đi đến một nơi xa lạ, cố Ngôn thường xuyên đưa nàng đến vương phủ chơi, vương phủ có chỗ nào chơi vui nàng đã đi hết, nhưng chưa từng đi đến nơi này.

Tại một mảnh sân vường hẻo lánh hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, có một gian phòng đóng chặt, Tiếu Tiếu có lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ bình thường, cho nên nàng đi vào, sau khi dạo qua một vòng, nàng đương nhiên nhìn đến gian phòng đóng cửa đó.

Phủ đệ của phụ thân, là chỗ đẹp nhất trong thiên hạ ngoại trừ hoàng cung, làm sao lại có một sân vườn hoang phế như vậy chứ?

Tiếu Tiếu nghĩ không thông, vì thế càng thêm hiếu kỳ, nàng bước lên bậc thang, vuốt cằm nghĩ nghĩ, giơ tay đặt lên cửa phòng, nhưng nàng không đẩy ra, có một giọng nói nói với nàng, một khi đẩy ra, nàng sẽ phải hối hận.

Tiếu Tiếu kế thừa sắc đẹp của Phong Quang, cũng kế thừa trực giác đáng sợ của Phong Quang, hết thảy nơi này đều cho nàng cảm giác cực kỳ quỷ dị, lý trí nói nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, Tiếu Tiếu rụt tay lại lui từng bước ra sau, vừa xoay người đã nhìn thấy đại ưng xoay quang trước người mình, nàng bất ngờ không kịp đề phòng mà bị hoảng sợ, thân mình té ngã về sau, cũng đẩy mở cửa gian phòng đó.

Hơi thở đục ngầu không chịu nổi đập vào mặt, Tiếu Tiếu chưa từng ngửi thấy mùi máu nặng như vậy, còn có những người bị đặt ở trong vò, bọn họ không có mắt, chỉ là nghe được động tĩnh, đồng loạt đem gương mặt dính đầy máu nhìn ra cửa.

Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, ôm đầu thét chói tai một tiếng, đại ưng còn bay ở gần chỗ nàng, dường như là muốn thúc giục nàng chạy nhanh rời đi, nhưng tiểu cô nương được phụ mẫu che chở lớn lên từ nhỏ, chưa từng gặp qua trường hợp khủng bố như vậy, so với nương kể vương tử có sở thích yêu thi thể trong <Công chúa Bạch Tuyết> còn khủng khiếp hơn, chân nàng nhũn ra, nhất thời khó mà dậy nổi.

Ngoài cửa có thêm một bóng người, người hắn cao to, nhẹ giọng nói: “Tiếu Tiếu, con làm sao vậy?”

“Phụ thân!” Tiếu Tiếu đột nhiên có sức lực, nàng đứng dậy bổ nhào vào lòng phụ thân, vùi mặt bên hông hắn không dám ngẩng lên, nàng run lẩy bẩy nói: “Con sợ lắm…”

Tô Bích ở sau lưng cố Ngôn, hắn nhìn Tiếu Tiếu ở trong lòng cố Ngôn, lại nhìn cố Ngôn cười dịu dàng, vẻ mặt đột nhiên khẩn trương, nhưng hắn nhanh chóng an ủi bản thân, sẽ không sao đâu, Tiếu Tiếu là nữ nhi thân sinh của hắn…

“Tiếu Tiếu, sợ cái gì?” cố Ngôn hơi hơi cúi người, cúi đầu thăm dò, khóe môi khẽ nhếch, tươi cười mê người trước sau như một.

Hắn vẫn là phụ thân, người sẽ nói Tiếu Tiếu là bé ngoan.

Nhưng Tiếu Tiếu đột nhiên thấy sợ.
Bình Luận (0)
Comment