Nửa đêm gió thổi lạnh lẽo, tuy là có ánh sáng nhưng ánh trăng lại không có độ ấm.
Phong Quang nắm cổ áo thật chặt, trên đường không như ban ngày
đông đúc nhộn nhịp mà một bóng người cũng không có, nàng an
tĩnh đi sau lưng hắn, không khí lạnh lẽo làm cho nàng tự tưởng
tượng không biết có khi nào sẽ có một con ma đột nhiên bay ra
không.
Hắn nói muốn rời khỏi trước khi người khác phát hiện chưởng
quầy và tiểu nhị biến mất, Phong Quang biết bởi vì thân phận
của hắn hiện tại không cần lại thu hút sự chú ý của người
khác. Sau khi nàng đánh vài cái hắc hơi thì bọn họ rốt cục
cũng ngừng lại một tiệm trang sức.
Gian tiệm đã đóng cửa, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm chuyện gì.
Hẵn gõ cửa ba cái, một lát sau bên trong truyền ra âm thanh bất
mãn, cửa cũng mở ra, “Ai không có việc gì mà gõ cửa thế, hơn
nửa đêm, không mua gì thì coi chừng ta… A!”
Một thanh kiếm nện lên mặt hắn, nam tử trung niên lùi vài bước về phía sau.
Phong Quang nhìn nam nhân bên người đang cười đi vào, “Ta là lão tử của ngươi, còn nữ, ta không mua gì hết.”
“Chủ chủ chủ… chủ tử!” Người hắn vốn đứng không vững lần này trực tiếp quỳ gối xuống đất.
Nam nhân quay đầu, “Hạ tiểu thư, ngươi còn không vào à?”
“…” Gió bên ngoài thổi lạnh làm nàng cảm thấy khổ sở, nàng lựa chọn tiến vào.
Nam tử trung niên nhìn xem Phong Quang, “Chủ tử… Đây là?”
“Thiên Thiên Vạn, tìm hai gian phòng.”
Thiên Thiên Vạn biết đây không phải chuyện nên thăm dò, hoảng hồn vội gật đầu, “Vâng, chủ từ mời theo đi theo thuộc hạ.”
Phong Quang đi theo phía sau nam nhân, lôi kéo góc áo hắn, hắn cúi đầu, nàng nói: “Ngươi tên gì?”
Âm thanh nhè nhẹ mềm mại như tiểu bạch thỏ.
Âm thanh của hắn gần như than thở, “Tuyết Ám.”
“Tuyết Ám…”
Hai chữ này từ miệng nàng phát ra nghe nhẹ nhàng uyển chuyển,
không biết nghĩ tới cái gì mà lần đầu tiên hắn lộ ra ý cười
gần như chân thật nhất, “Ta cho phép ngươi gọi ta như vậy.”
Giống như nàng đang được ban ân.
Phong Quang cúi đầu không nói, an tĩnh đi theo Thiên Thiên Vạn đến gian phòng được an bài cho nàng.
Đợi khi cánh cửa đóng lại, Thiên Thiên Vạn xin chỉ thị nói:
“Chủ tử, đây là tiểu thư phủ thừa tướng Đại Duy quốc, có cần
chuẩn bị thuốc phiện không?”
“Không cần nhiều chuyện.” Khóe môi hắn kéo lên một cách lạnh
lẽo, phát ra một cảm giác tàn nhẫn khó mà phát hiện được,
“Nàng trốn không thoát.”
Ngày hôm sau mặt trời chiếu rọi, ánh nắng tươi sáng, thời tiết thật tốt, Phong Quang ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới
dậy, cũng không có ai quấy rầy nàng, Tiểu Lục Tiểu Tử không ở đây, rửa mặt trang điểm chỉ có thể dựa vào chính nàng, huống chi hiện tại nàng bị yêu cầu phẫn nam trang, mặc đồ cũng đơn
giản, sửa soạn tốt hết thảy liền ra ngoài, nàng lập tức nhìn thấy một nha hoàn đứng ở cửa, trên tay nàng cầm một bộ nữ
trang, hình như đã chờ đợi lâu rồi.
“Tiểu thư, công tử phân phó bộ xiêm y này cho người.”
“A?” Không phải nói nàng mặc nam trang sao?
Biết được suy nghĩ trong lòng nàng, nha hoàn nói: “Công tử bảo
một nữ nhân phẫn nam trang lại càng dễ dàng khiến cho người
khác chú ý, hơn nữa…” Nàng quét mắt từ đầu đến chân Phong
Quang, cúi đầu nói: “Cô nương cũng không thích hợp phẫn nam
trang.”
Dáng người nàng tinh tế, da lại trắng nõn nà, trên người chỗ
nào cần lõm thì lõm, cần lồi thì lồi, có thể nói là xinh
xắn nhỏ nhắn, làm cho dạng nữ nhân này phẫn nam trang đúng là
đáng để giậm chân giận dữ, cũng là thủ đoạn cực kỳ không
thành công.
Phong Quang hiển nhiên tự hiểu được ý tứ trong lời nói của nha
hoàn, mặt nàng đỏ lên, nhận lấy y phục, còn không quên nói nhỏ câu cảm ơn trước khi lui vào phòng.
Nha hoàn đó liền ngẩn người.
Chỉ trong chốc lát sau, cửa phòng mở ra, một cái đầu xuất hiện: “Cái đó, ta không biết chải tóc…”
Nha hoàn cười cười, “Để cho nô tỳ đến giúp tiểu thư.”