“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai… Ta rốt cục biết tại
sao ngươi lại nói ngươi tên là Tuyết Ám.” Ánh mắt Phong Quang ảm đạm.
Hắn vuốt ve một lọn tóc dài trước ngực nàng, thoải mái gật đầu, “Ta thừa nhận lúc ấy ta là có tâm tư khác.”
“Ha… Còn cố ý làm nàng ta nghĩ ngươi vì cứu nàng ta mà bị
hủy dung, làm cho nàng động tâm, còn… còn lừa cả ta.”
“Ta cũng không nghĩ tới trước đó ta lại lừa gạt một cô nương
ngốc như vậy.” Nói đến đây hắn cũng lộ vẻ mặt ngoài ý muốn
sâu sắc, giống như nói ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ ngốc
thế.
Phong Quang mím môi, “Ta biết ta không thông minh, cho nên cũng không đoán được ngươi tới Đại Duy vì muốn đòi cái Ngân diện quân sư
kia từ Tiêu Hoàng.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên ta mới nói nàng sao không ở lại đại điện để nghe cho hết rồi hãy đi?”
“Đừng cho là ta không biết Ngân diện quân sư Bạch Dung chính là
Hạ Khởi Mộng, ngươi cùng Quỷ vương đều muốn nàng, chẳng lẽ
còn muốn ta ngồi ở đó nhìn các ngươi giành một nữ nhân sao?
Nói như thế nào thì ta cũng là người vị Quỷ vương đòi từ
hôn.”
Hơi thở trên người hắn trở nên lạnh lẽo, “Nàng khó chịu khi bị Quỷ vương từ hôn?”
“Thật ra không cảm thấy khó chịu…” Nàng sợ hãi run run một
chút, sợ nói sai lời sẽ bị hắn chụp một cái tát qua giết
chết, “Nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, bị từ hôn
trước mặt mọi người ít nhiều gì cũng thấy khó xử.”
Thế này hắn mới tản ra hơi thở sung sướng cả người, “Không cần thấy khó xử, ta đã báo thù cho nàng rồi.”
“Báo thù?”
Nàng ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu quả thật rất đáng yêu, Độc Cô Kỵ cười hôn nhẹ lên khóe môi nàng, phát hiện thân người nàng
cứng lại rồi bộ dạng ngơ ngác thì hắn có cảm giác đang khi
dễ nàng mà tâm tình vui vẻ vài phần.
Sau khi Phong Quang rời khỏi đại điện, Tiêu Nhược tự nhiên là yêu cầu Tiêu Phần đem nhị tiểu thư tướng phủ ban hôn cho hắn, căn
bản không quan tâm Tiêu Phần lúc này đang kìm nén tức giận cực
kỳ.
Hạ Triều sắc mặt xanh mét nói: “Quỷ vương điện hạ cố ý muốn
thú Hạ Khởi Mộng, không biết có năng lực vì Hạ Khởi Mộng làm đến mức nào?”
Tiêu Nhược thâm tình nói: “Hậu viện của ta chỉ cần một người
là đủ, vì Khởi Mộng, bản vương chuyện gì cũng có thể làm.”
Nói cách khác hắn chỉ thú một người là Hạ Khởi Mộng, trắc
phi thị thiếp gì đó hắn tuyệt đối không muốn nữa.
Không đề cập đến một câu cảm động đến Hạ Khởi Mộng và nhóm
nữ quyến khác, Độc Cô Kỵ phút chốc cười nói: “Quỷ vương điện
hạ thật sự vì nhị tiểu thư đó mà bất kể chuyện gì cũng có
có thể làm?”
“Tất nhiên.” Tiêu Nhược trả lời không chút do dự.
Độc Cô Kỵ như đang vui đùa mà nói: “Thế, nếu cần Quỷ vương
dùng một tòa thành trì đến đổi nữ nhân này, Quỷ vương cũng
sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ.” Một âm thanh hạ xuống.
Ngoại trừ các nữ nhân cảm thán sự si tình này, các chư vị
đại thần giống như Tiêu Phần đều cùng nhau biến sắc, cả đời
nhất thế một đôi người ở trên người thường sẽ xem như một đoạn giai thoại, nhưng thân là hoàng tử, hắn lại nói nguyện ý vì
một nữ nhân mà từ bỏ một tòa thành trì, vậy nếu hắn ở một
vị trí rất cao khác chẳng lẽ liền có thể từ bỏ cả quốc gia
hay sao?
Giờ phút này trong lòng mọi người không khỏi có nghi vấn, này
chính là nhi tử mà Hoàng Đế Đại Duy quốc xem trọng nhất sao?
Biểu tình tiểu thư không thay đổi đổ cho bản thân mình một chén rượu, là ai nói thái tử từ xưa đến nay đều không thể làm tới ngôi vị Hoàng Đế?
Độc Cô Kỵ lười biếng cười nói: “Quỷ vương đã si tình đến thế, theo Cô thấy không bằng Tiêu hoàng cùng thừa tướng đồng ý mối
hôn sự này thôi.”
Tiêu Nhược cùng Hạ Khởi Mộng ngoài ý muốn nhìn hắn, khó hiểu vì sao lại giúp bọn họ nói chuyện.
Tiêu Phần miễn cương cười cười, “Này… Quốc vương đây có điều
không biết, từ ba năm trước Quỷ vương đã có hôn ước với đại
tiểu thư phủ thừa tướng, nếu tùy tiện lui lại hôn sự của đại
tiểu thư nàng, vậy chẳng phải…”
“Nguyên lai Tiêu hoàng lo lắng việc này.” Độc Cô Kỵ tựa hồ là
bửng tỉnh đại ngộ, lại lười nhác cười cười, nói như không sao
cả: “Cô thấy làm cho đại tiểu thư tướng phủ cùng Quỷ vương
giải trừ hôn ước cũng là một chuyện tốt. Cô quên nói, hôm nay
người mà Cô muốn chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng.”
Tiêu Phần như nằm mộng, “… Cái gì?”
“Cô muốn Hạ Phong Quang làm Hoàng Hậu của Quảng Lưu quốc.”
Chớp mắt yên tĩnh, tiếp theo cả triều ồ lên.
Tiêu Nhược cùng Hạ Khởi Mộng lần lượt sửng sốt sau mới hiểu
được, thì ra Độc Cô Kỵ vốn không hề dự tính muốn Hạ Khởi
Mộng, là do Tiêu Nhược nghĩ quá xa mới vội vàng đòi người
trước, Tiêu Nhược vẻ mặt rất khó coi, vội vã tỏ vẻ nữ nhân
này là của ta nhưng từ đầu người ta đã không quan tâm đến bọn
ho. Thế này giống như… trò hề vậy. Tiêu Nhược trầm mặt ngồi
lại vị trí của mình, cùng Hạ Khởi Mộng im lặng không nói.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi thật sự nói như vậy!?” Phong Quang kích
động đến sắp nhảy lên luôn lại được tay hắn ôm lại vào lòng.
Độc Cô Kỵ tùy ý nói: “Phải, ta đã nói như vậy.”
“Cha mẹ của ta thì sao, bọn họ sẽ không… có ý kiến gì sao?”
“Thừa tướng phu nhân quả thật đứng ra nói không đồng ý, bất quá…”
Nàng khẩn trương hỏi: “Bất quá cái gì?”
Hắn cười ác liệt: “Ta nói nàng đang mang hài tử của ta, nàng ta liền không ý kiến nữa.”
Không chỉ Vương Từ, đến Tiêu Phần cũng không thể có ý kiến,
đương nhiên cũng vì thanh danh Phong Quang, Độc Cô Kỵ đã nói là
lúc trước tình cờ gặp Phong Quang bị bắt cóc, hắn say rượu
cường bạo nàng.
“Ngươi! Ta rõ ràng không có!” Nàng quýnh lên cả mặt đều đỏ.
“Yên tâm.” Độc Cô Kỵ đặt tay lên bụng nàng, mềm mại hôn lên môi
nàng, khẽ cắn mút, liếm cắn triền miên lập tức khiến thân thể nàng mềm xuống, chỉ có thể bị hắn giam cầm chặt chẽ trong
ngực, tay đặt trên bụng nàng cũng không khỏi đi theo vạt áo dần dần mơn trớn đến địa phia khó mà mở miệng.
Phong Quang giống như bị nấu chín, còn kém chút nữa là bốc hơi nước, nàng choáng váng hồ đồ nghe được âm thanh trầm thấp khêu gợi của hắn vọng bên tai: “Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chúng ta rất nhanh sẽ có.”
Không sợ không có, đem đứa nhỏ của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai ôm lại đây là được.
Ha… Không thể không nói, ý tưởng này của Độc Cô Kỵ cũng thật dã man.