Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Chương 142

Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

"Mau, bên kia có thích khách."

Hắc y nhân nghe được thanh âm lập tức đào tẩu.

Mà trong đội "Thần chi đội" có hai cấm vệ quân nhanh chóng phi thân lên bắt tên hắc y nhân kia dễ như trở bàn tay.

Hắc y nhân thấy Nạp Lan Minh Đức cùng với cấm vệ quân "Thần chi đội", trên mặt lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

Xem ra Lục hoàng tử bức vua thoái vị đã thất bại!

Hắc y nhân đang chuẩn bị cắn lưỡi tự sát lại bị hai gã cấm vệ quân kia một chưởng đánh xỉu.

"Đem người mang về, ngàn vạn đừng cho hắn đã chết!"

Nạp Lan Minh Đức phân phó xong, sau đó vọt vàng đi về phía Thanh Lê viên.

Tương tự đám người Mạc Ly ở bên trong cũng nghe thấy âm thanh viện trợ bên ngoài.

Mạc Ly vội vàng cầm Tô Linh Nhi tay, an ủi nói: "Tốt rồi, lần này nhạc phụ cũng lại đây, chúng ta nhất định không có việc gì, không cần sợ hãi!"

Nạp Lan Tĩnh Vận nhìn Mạc Ly còn không biết chuyện gì xảy ra.

Chuẩn bị ám toán Mạc Ly thêm lần nữa.

Nhưng hiện tại bất luận nàng ta có làm cách nào vật trong tay cũng không có động tĩnh gì.

Tô Linh Nhi chỉ cảm thấy chỗ eo truyền đến từng trận tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân,sau đó truyền đến tứ chi.

Tô Linh Nhi chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, đôi tay cũng không có sức lực lập tức tê liệt ngã xuống đất.

Nhận thấy Tô Linh Nhi ở phía sau có khác thường, Mạc Ly cuống quít xoay người.

"Nhu Nhi, nàng sao lại thế này?"

Mạc Ly xoay người ôm Tô Linh Nhi đang ngã trên mặt đất vào lòng.

"Nhu Nhi, nàng đừng sợ! Đã không có việc gì! Không có việc gì, ngoan, không phải sợ! Không có việc gì."

Mạc Ly gắt gao ôm Tô Linh Nhi, giống như dỗ dành đứa bé đang hoảng sợ.

"Không phải sợ! Nhạc phụ tới, phụ hoàng cũng không có việc gì, này bên ngoài trời mưa, chúng ta mau vào đi. Ngày mai phụ hoàng nhất định sẽ triệu chúng ta tiến cung, không phải sợ, nàng không phải còn lo lắng mẫu hậu cùng Ương nhi sao? Ngày mai chúng ta cùng nhau tiến cung!"

Mạc Ly muốn đem Tô Linh Nhi bế lên.

Ống tay áo ướt nhẹp bị một bàn tay bắt lấy.

Tô Linh Nhi dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy ống tay áo của Mạc Ly.

"Đừng đi!"

Tô Linh Nhi cảm thấy cổ họng của mình cũng dần tê dại rồi.

Nước mưa rơi vào da thịt nàng nhưng nàng dường như lại không cảm nhận được gì.

"A Ly, chàng nghe ta nói!"

Lúc này, cũng vừa lúc Nạp Lan Minh Đức mang theo cấm vệ quân từ bên ngoài chạy vào.

Liền thấy Mạc Ly ôm Tô Linh Nhi, mà sắc mặt Tô Linh Nhi trắng bệch một mảnh, như là trúng kịch độc.

"Thái Tử điện hạ, đây là làm sao vậy?"

Nạp Lan Minh Đức vội vàng chạy lại gần hơn một chút, lo lắng hỏi.

Lại nghe thấy Tô Linh Nhi khẽ nói, âm thanh nhỏ gần như không thể nghe thấy: "A Ly, chàng nghe ta nói......"

Nghe được lời này Mạc Ly lập tức phát cuồng hướng về phía ám vệ cùng Hoài Cẩn hô: "Thất thần làm gì, còn không chạy nhanh vào trong cung đi tìm thái y!"

Ám vệ nhìn thoáng qua màu môi của Tô Linh Nhii, cùng với mí mắt như đang muốn khép lại kia, lắc lắc đầu, đối với Mạc Ly nói: "Chủ tử, Nhu trắc phi như là trúng hoán tâm tán! Cho dù là thái y trong cung cũng bó tay không có biện pháp!"

"Đánh rắm!"

Mạc Ly phát cuồng hô.

"Mau đi vào trong cung gọi thái y lại đây! Nếu Nhu Nhi đã chết, các ngươi tất cả đều phải chôn cùng!"

Nghe được ám vệ nói, Tô Linh Nhi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "A Ly, đừng làm khó bọn họ, thời gian còn lại ta có mấy câu muốn nói với chàng."

Tô Linh Nhi cố nén buồn ngủ nói: "Lúc trước ta đã đồng ý với Mạn Nguyệt, có một ngày sẽ để cho nàng ấy ra khỏi phủ, để nàng ấy tự do tìm lang quân như ý."

Nghe vậy,mắt Mạc Ly đỏ lên.

"Ta biết, ta biết!"

Tô Linh Nhi chớp chớp mắt, ý bảo Mạc Ly đừng nói.

Nhìn liếc mắt nhìn Nạp Lan minh đức đứng bên cạnh tiếp tục nói: "Còn có...... Đồng ý với ta một chuyện, bất kể về sau có chuyện gì xảy ra, Nạp Lan gia có thể vinh có thể lui, chỉ là không thể diệt tộc!"

Mạc Ly lại lần nữa gật gật đầu, Nạp Lan Minh Đức đứng bên cạnh nước mắt đã sớm chảy ra.
Bình Luận (0)
Comment