Edit: Bối tiểu yêu
️️️ ️️️ ️️️ ️️️
Tuy rằng cùng tên, cùng họ, bộ dáng cũng giống nhau, nhưng trong lòng cô rõ ràng, người này không phải Tư Vân Tà kia.
Tư Vân Tà này không có ký ức về cô, tàn nhẫn vô tình.
Cho nên, hắn chết sống, với cô không quan hệ.
Nhưng cô lại bỏ qua việc, chỉ mới khi nãy cô đã sững sờ nhìn người đàn ông này.
Chỉ vì câu hỏi quen thuộc này.
Cô vừa đi ra từ phòng nghỉ, liền thấy chị Trương ở một bên khẩn trương chờ.
Nhìn đến cô ra tới, trước mắt sáng ngời
"Vân Chi, em như thế nào chạy đến phòng nghỉ này? Phòng nghỉ của chúng ta là phòng số 2."
Vội vàng chỉ về hướng phòng nghỉ bên cạnh, ánh mắt lo sợ nhìn hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng Tuyên Vân Chi vừa mới đi ra.
Tuyên Vân Chi gật đầu, mỉm cười nhẹ lên tiếng
"Vâng, em nhầm."
Cô đi vào phòng nghỉ bên cạnh, mới vừa đi vào ngồi xuống không lâu, cửa phòng ầm một tiếng đã bị đẩy ra.
Triệu Mạn đã được trang điểm chỉnh chu lại diện một bộ váy màu đen đi vào.
Bởi vì trên mặt đánh lớp phấn nền khá dày nên năm dấu táy kia đã bị che lấp, ngoại từ phần má hơi sưng tổng thể vẫn không có gì thay đổi.
Triệu Mạn sắc mặt khó coi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tuyên Vân Chi, từng bước một đi qua đi, ngón tay màu đỏ thắm trực tiếp chỉ thẳng về phía cô
"Tuyên Vân Chi, cô giỏi lắm.
Dám ở trước mặt nhiều người như vậy đánh tôi, cô chán sống rồi phải không."
Tuyên Vân Chi ngồi ở ghế trên, môi đỏ cười lạnh
"Triệu Mạn tỷ nói cái gì vậy, cái gì có sống hay không.
Em đã làm gì đắc tội với Triệu Mạn tỷ."
Tiếng nói vừa dứt, Triệu Mạn khí sắc mặt khó coi, một tay gạt rớt hết đồ trang điểm trên bàn xuống đất.
Xôn xao rải một mảnh, còn không ít bụi phấn và đồ dùng hắt lên người cô, nhưng cô cũng không tránh, vẫn như cũ ngồi ngay ngắn trên ghế.
Trợ lý đi theo bên cạnh Triệu Mạn, không nghĩ tới cô ta sẽ động thủ, vội vàng giữ chặt khuyên nhủ
"Triệu Mạn tỷ, chị trước đừng nóng giận, đừng nóng giận.
Cô ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ, không để đáng sinh khí."
"Đúng vậy, đúng vậy, Triệu Mạn tỷ là đại minh tinh không nên chấp cái loại người này, tức giận sẽ nóng người a."
"Còn nữa, Triệu Mạn tỷ, giáo huấn một cái nha đầu, chờ kết thúc bộ phim, chúng ta có rất nhiều cơ hội."
Nhất ngôn nhất ngữ, ngươi một câu ta một câu.
Tất cả mọi người thiên hướng tới an ủi Triệu Mạn, tựa hồ Tuyên Vân Chi chính là ngời gây sự chứ không phải cô ta.
Người, luôn là như vậy.
Chỉ cần ngươi đứng ở đỉnh cao, dù đang biểu hiện tức giận.
Mọi người cũng mặc kệ đúng sai, luôn chỉ trích người làm ngươi tức giận.
Cho nên, người im lặng chịu áp bức càng ngày càng bị chèn ép, người kiêu ngạo cứ mặc sức kiêu ngạo.
Tuyên Vân Chi rũ mắt, trợ lý Trương nhìn không được, muốn giúp cô nói chuyện, liền bị cô một phen giữ chặt.
Triệu Mạn nhìn Tuyên Vân Chi im lặng, cứ nghĩ cô sợ càng kiêu ngạo, đi tới lời nói sắc bén châm chọc
"Tuyên Vân Chi, cô không thử nhìn mình trong gương đi, chỉ là một diễn viên hạng ba mà thôi, cô nghĩ có thể làm người thừa kế tập đoàn lớn như Âu Dương Mông sẽ coi trọng cô? Dù cô có dùng đủ thủ đoạn õng ẹo trước mặt Âu Dương Mông, thì cũng chỉ là đồ tiểu tam khó coi.
Người xứng đáng đứng bên cạnh anh Âu Dương nhất định không phải cô."
Nói xong, Triệu Mạn cười khinh khỉnh nhìn cô, kiêu ngạo đắc thắng xoay người rời đi, phía sau là một dàn người hộ tống.
Chị Trương đứng bên cạnh khóc không ra nước mắt,
"Vân Chi, hay chị nhờ Vương tỷ ra mặt giúp chúng ta được không, chứ nếu cứ như vậy em sẽ bị khi dễ đến chết mất."
Hiện tại đoàn phim mới bắt đầu quay, nhìn tình hình sau này chắc khó sống trong đoàn phim, tệ nhất là phật lòng đạo diễn sẽ đổi người, khó khăn lắm mới nhận được vai diễn tốt như vậy.
Tuyên Vân Chi tiếp nhận khăn tay, một chút cũng không tức giận.
- --------------------oOo----------------------.