Edit: MapleBeta: Maple Nhưng mà tính tình của Nam Cung Dao cô nương này thật là một lời khó nói hết.
Tuy rằng nàng thật sự ngay thẳng đáng yêu, nhưng nàng cũng có một ít tính tình điêu ngoa của tiểu thư.
Lạc Yên cũng không phải rất chán ghét tính tình này của nàng, nhưng mà, nếu Nam Cung Dao vẫn lấy tính tình này hành tẩu trên giang hồ, tuyệt đối sẽ không có chỗ tốt gì, tám chín phần mười sẽ thiệt thòi.
Cho nên, Lạc Yên nhân cơ hội vừa rồi nặng lời, nàng muốn cho nàng (NCD) biết, dưới bầu trời này, không phải tất cả mọi người đều sẽ nghe theo ngươi.
Bất quá xem bộ dáng cô nương kia nổi giận đùng đùng ra ngoài, chắc nàng còn phải đi tìm người thôi.
Đây cũng là vấn đề làm nàng đau đầu.
Bất quá, tìm người cũng phải để sau khi nàng làm tốt "Đại sự" đã.
Lạc Yên nói với Tiết Nguyễn Nguyễn một tiếng liền đi ra ngoài tìm hiểu hành tung của Tô Trầm Sương.
Ban đêm.
Tô Trầm Sương tắm gội xong, chỉ mặc một lớp áo trắng, liền đi trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi vào phòng, hắn liền cảm nhận được trong phòng nhiều thêm một cỗ hơi thở xa lạ.
Tô Trầm Sương đôi mắt khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc mà phóng nhẹ hô hấp.
Một kiếm khách nổi danh, không có khả năng không có kẻ thù nào, đặc biệt Tô Trầm Sương vẫn là “Kiếm tiên”, cho nên vong hồ dưới Khan Tuyết Kiếm của hắn vẫn là không ít. Đối với những màn ám sát, Tô Trầm Sương cũng thấy được nhiều, bây giờ hắn cũng cho rằng đây là một lần ám sát.
Tô Trầm Sương dường như không cảm giác được gì hết, chậm rãi đi vào bên trong. Tuy rằng trong tay hắn hiện không có Khan Tuyết Kiếm, nhưng mà hắn vẫn tin tưởng mình có thể đối phó một sát thủ.
Hắn không nghĩ tới, đây cũng chẳng phải sát thủ gì cả.
Tô Trầm Sương vẫn luôn chú ý hô hấp của người nọ ở sau lưng hắn, hắn vẫn luôn đang đợi hắn động thủ.
Nhưng khi hắn đi tới mép giường, nằm trên giường luôn rồi, người kia vẫn không có gì hành động gì hết.
Tô Trầm Sương không khỏi tò mò, người kia là tới làm gì? Sao hiện tại còn chưa động thủ? Nếu mà là sát thủ, vậy tố chất cũng quá thấp đi.
Thời điểm hắn đang tự hỏi, liền cảm giác hô hấp kia bỗng nhiên tiến đến gần mình. Tô Trầm Sương mở choàng mắt, liền đối mặt với một đôi mắt hoa đào ẩn chứa ý cười.
Người này không phải là người mà sư hyunh nhà mình gần đây thường nhắc đến, Chúc Lạc Yên sao?
Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, Lạc Yên liền nhẹ nhàng nhảy lên hắn giường, đè hắn dưới thân, còn thuận thế bưng kín miệng hắn.
Đại khái là không thấy nàng có sát ý, Tô Trầm Sương trong lúc nhất thời cũng không có động tác, con ngươi thanh lãnh đạm mạc nương theo ngọn nến trong phòng nhàn nhạt nhìn người ngồi trên thân mình.
Hôm nay nàng mặc váy đỏ, so với bình thường còn câu nhân hơn nhiều. Nếu nam tử khác, có một nữ tử dung mạo quyến rũ như thiên tiên ngồi trên người mình, nhất định là đã sớm nhào lên.
Nhưng mà, đối mặt với Lạc Yên chính là Tô Trầm Sương vô tình vô dục.
Hắn chỉ nhìn nàng một cái, liền duỗi tay kéo tay nàng đang che miệng hắn ra, nhàn nhạt nói: “Đi xuống.”
Tuy rằng đã sớm dự kiến là Tô Trầm Sương có động tác gì, nhưng mà hiện tại nghe hắn nói như vậy, Lạc Yên vẫn không cao hứng mà chu chu miệng.
Không nghe theo hắn nói đi xuống, ngược lại cúi mình xuống, gần sát ngực hắn, một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng nàng tràn ra.
“Ta không đẹp sao……” Nàng dường như làm nũng mở miệng.
Ánh mắt Tô Trầm Sương trầm trầm, ngữ khí cũng lạnh vài phần: “Đừng để ta nói lần thứ ba, đi xuống.”
Lạc Yên ra vẻ thương tâm che mặt: “Tô thiếu hiệp thật là tàn nhẫn a, đêm hôm đó ở Thanh Hà trấn đêm, chúng ta còn tốt với nhau như vậy, mới cách xa bao lâu, ngươi lại lạnh lùng với ta như thế……”
Rõ ràng buổi tối kia, bọn họ nhiều lắm chỉ là đụng chạm vũ lực, hơn nữa còn có một người là Tần Thương, chính là Lạc Yên càng muốn nói ra bao nhiêu ái muội thì lại càng được bấy nhiêu ái muội.