Edit + Beta: SSNNA_anh12
Một người hiệp khách có võ công cao cường, tuổi còn trẻ, lại có nhân tâm như vậy, đương nhiên sẽ nhận được sự ưu ái của phái nữ rồi!
Hàn Lạc Thần bảo Lạc Yên đứng ở một bên chờ, cầm kiếm xông lên đối kháng cùng thủy trộm. Hắn và Mạc Phi Vân có điểm bất đồng chính là, hắn vừa ra tay tất có người chết, nhưng thật ra làm những nữ tử vừa mới khen hắn anh tuấn bất phàm sắc mặt trắng bệch lên, thời điểm nhìn Hàn Lạc Thần đều mang theo sợ hãi.
Lạc Yên không khỏi mà cảm thấy buồn cười, xem ra, các nữ hài bề ngoài bị nhan sắc mê hoặc, còn thực yêu quý sinh mệnh a.
Nàng biết, những thủy trộm này sẽ trở thành cái đá thử vàng để Mạc Phi Vân rèn luyện, cũng bắt đầu từ lúc này, Mạc Phi Vân bắt đầu bộc lộ tài năng trên giang hồ.
Nhưng là......
Lạc Yên như nhìn như không vào ngườ Hàn Lạc Thần, hơi hơi mỉm cười. Có biến số này cũng sẽ trở thành trận đầu nổi danh của Hàn Lạc Thần - "Chiến dịch".
Sau khi đánh đuổi thủy trộm, Hàn Lạc Thần thu hồi kiếm, lưu loát mà phi tới trước mặt Lạc Yên. Thiếu niên khí phách hăng hái, mang theo vài phần mị lực làm người ta không rời mắt được.
"Lạc Thần, ngươi thật là lợi hại!" Lạc Yên lập tức hóa thân thành tiểu mê muội, không chút do dự khen Hàn Lạc Thần.
Mạc Phi Vân cũng phi xuống trên thuyền, nhìn thiếu niên vừa rồi nhịn không được mở miệng hỏi: "Tại hạ Mạc Phi Vân, không biết huynh đài là người phương nào?"
Hàn Lạc Thần đang vuốt đầu Lạc Yên, nghe được hắn hỏi chuyện, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạc Phi Vân, bằng phẳng mở miệng nói: "Phi Cung Hàn Lạc Thần."
Cuộc nói chuyện của bọn họ trên thuyền được chú ý, khi nghe Hàn Lạc Thần nói đều không khỏi nhỏ giọng nghị luận.
Lạc Yên nhìn về phía Hàn Lạc Thần, nàng có thể biết được ý tưởng của hắn. Đem tên tuổi của mình lộ ra, một là vì nổi danh, hai là vì làm kinh sợ hung thủ diệt môn kia, làm hung thủ sốt ruột, lộ ra dấu vết......
Quả nhiên không hổ là Hàn Lạc Thần!
Lạc Yên nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Có thể lợi dụng hết thảy nên cũng có thể lợi dụng điều kiện. Nàng không cảm thấy đây có gì sai, đây cũng là một năng lực của nhân gia thôi.
Lạc Yên thấy Mạc Phi Vân lộ ra biểu tình suy tư, liền biết hắn suy nghĩ về việc Phi Cung diệt môn.
Hàn Lạc Thần không cùng Mạc Phi Vân nói chuyện, sau khi nói ra tên tuổi của mình liền mang theo Lạc Yên trở về phòng, cũng chưa cho Mạc Phi Vân cơ hội kết bạn.
Đại thúc hôm nay cho bọn hắn mượn móc câu nghe Hàn Lạc Thần nói xong, ánh mắt mang theo vài phần phức tạp.
"Phi Cung...... Xem ra giang hồ bình lặng sắp phải nhấc lên một phen sóng gió......"
Vì ảnh hưởng từ thủy trộm, con thuyền của bọn họ cũng không tới Thanh thành đúng thời điểm là vào buổi chiều hôm sau, nhưng vào đêm sau đó không lâu, con thuyền cũng cập bờ.
Lạc Yên có chút buồn ngủ, lúc rời thuyền ăn vạ không chịu đi, Hàn Lạc Thần hỏi nàng vài lần: "Thật sự không đi sao", Lạc Yên làm nũng nói: "Ta bất động rồi, ta thật sự buồn ngủ quá buồn ngủ quá đi......"
Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ mà cười cười, đem hành lý tới trong lòng ngực nàng, sau đó liền trực tiếp bế nàng lên. Lạc Yên kinh hô một tiếng, vì bảo trì cân bằng mà hoàng toàn ôm cổ hắn.
"Ngươi làm gì a?! Ngươi muốn hù chết ta sao?!"
Hàn Lạc Thần vô tội mà nói: "Ngươi không phải không chịu đi sao? Ta ôm ngươi đi......"
Lạc Yên che mặt lại, nàng chỉ là nói nói mà thôi, biểu đạt một chút tính khí của đại tiểu thư tùy hứng, ai biết người này một lời không hợp liền ôm nàng!
Nếu hắn cứ ôm nàng tới khách điếm như vậy, mặt mũi nàng cũng chẳng cần nữa. Nàng hiện tại đã nhận thấy được ánh mắt chế nhạo hoặc ghen ghét xung quanh!
Lạc Yên đem mặt chôn trong ngực hắn, hờn dỗi nói: "Ngươi mau buông ta xuống, mất mặt quá a!"