[Mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 17

- Chị, nâng đầu lên.- Dương Viễn nâng cằm Tiếu Mạn Sinh lên cao, đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười.
Một đứa trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời đứng trước mắt lại khiến cho Tiếu Mạn Sinh lạnh đến phát run. Cô không ngại có thêm một thằng em trai, nhưng mà...
Điều kiện tiên quyết là tên nhóc đó không có ý định thòng dây xích vào cổ cô!
Tiếu Mạn Sinh nhảy dựng lên, quả quyết túm váy xoay người, chạy. Bộ váy công chúa này vừa nặng vừa khó vận động, Tiếu Mạn Sinh chỉ cảm thấy eo bị siết đến khó thở, một trận quay cuồng, trước mắt đã xuất hiện điểm đen, mùi ngai ngái dâng lên trong cổ họng. Tiếu Mạn Sinh vừa chạy được năm bước liền hộc một ngụm máu, khuỵu chân quỳ trên đất ôm ngực. Dương Viễn âm dương quái khí từ đằng sau tiến lên:
- Chị à, chạy nhanh như vậy làm gì? Thân thể vốn không tốt, đừng khiến bản thân bị thương.
Chị mày cũng không muốn ở lại để mày coi như sủng vật mà nuôi. Sau vài ngày làm quen với cuộc sống tại tinh tế, Tiếu Mạn Sinh cuối cùng cũng hiểu được tại sao Dương Thuần và Dương Viễn đều hắc như vậy. Thử nghĩ xem có cha mẹ nào còn cổ vũ con trai mình tròng xích vào cổ chị hắn không, thậm chí lúc cô phản kháng, người cha đáng kính đó còn mặt nặng mày nhẹ khó chịu. Chẳng lẽ đã trải qua ngàn năm rồi vẫn còn cái tục lệ trọng nam khinh nữ cổ hủ đó. Nhìn người hầu xung quanh vẻ mặt vô cảm, còn có một ánh mắt bàng quan phóng đến từ thư phòng, Tiếu Mạn Sinh thực sự tức giận rồi.
Tên nhóc Dương Viễn vẫn chưa nhận ra được biến hóa của Tiếu Mạn Sinh. Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, vẫn chưa nhạy bén trong việc cảm nhận nguy hiểm, hí hửng mà chạy đến bên cạnh Tiếu Mạn Sinh:
- Chị à, em nhất định sẽ nuôi chị đến cuối đời.- Dương Viễn thâm tình nói một câu, tay lại không rảnh rỗi giơ lên xích sắt.
Đây không phải là xích bình thường, được tạo ra từ hợp chất cứng rắn nhất thời buổi bây giờ, dù có là người mang gen cấp S cũng không thể làm đứt gãy. Nếu như để nó tròng vào cổ cô, không có chìa khóa để mở thì đừng mong có thể lấy nó ra.
Ngay thời điểm dây xích lạnh lẽo chạm vào da thịt cô, Tiếu Mạn Sinh dùng tay lau máu nơi khóe miệng, một tay túm lấy cánh tay Dương Viễn, chém một nhát vào yết hầu của hắn. Động tác tay của Tiếu Mạn Sinh rất nhanh, ở tại mạt thế tay không nhanh liền bị tang thi cắn chết lúc nào không hay, thời điểm bây giờ thập phần thuận tay mà chém ra, nhưng mà cô vẫn nể tình hắn là một đứa trẻ mà thả nhẹ lực đạo, chỉ khiến Dương Viễn bị đau chứ không ảnh hưởng đến bộ phận cơ thể.
Ai ngờ, Tiếu Mạn Sinh vừa đánh rơi xích của Dương Viễn, một tiếng thét chói tai đã vang lên:
- Nghiệt súc, ngươi làm gì con trai ta vậy hả?!!
Tiếu Mạn Sinh ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một quý phu nhân ăn mặc sang trọng, sau đó trên mặt liền bị tát một cái. Cơ thể này vốn yếu ớt, quý phu nhân lại ra tay không nhẹ, Tiếu Mạn Sinh chỉ cảm thấy trên đầu như có hàng ngàn ngôi sao đang nổ tung, trước mắt dần bị màu đen chiếm lĩnh.
***
Lần thứ hai tỉnh giấc, Tiếu Mạn Sinh phát hiện bản thân đã được ném về phòng. Quả thực là ném, cô vẫn còn đang nằm trên sàn nhà lạnh băng. Cả người đều bị lạnh đến run lên, mặc dù trong nhà có hệ thống máy sưởi, nền đất cũng tuyệt không phải địa điểm thích hợp để nằm. Má phải đau đớn khiến cô thanh tỉnh một chút, Tiếu Mạn Sinh dùng hết toàn bộ khí lực để vừa bò vừa lết lên giường, khoảng cách vài bước chân mà cô chật vật mất mười phút mới hoàn thành.
Tiếu Mạn Sinh cắn răng, ngăn không khiến bản thân tiếp tục hộc máu, yếu ớt, quả thực yếu ớt không chịu nổi. Rõ ràng thân thể này được dạy võ nghệ như Dương Viễn, Dương gia không hề keo kiệt chút đãi ngộ học hành này, rõ ràng dù cho cô có nhắm mắt cũng đánh ra được một bài võ độ khó cao nhưng mà không thể nào cải thiện được thể chất này. Quý phu nhân kia không ai khác chính là mẹ của Dương Thuần và Dương Viễn. Bà từng vì Dương Thuần mà quỳ gối cầu xin chồng mình tha mạng cho con gái bà, trải qua bao năm tháng, người phụ nữ ấy nhìn thấy con gái và con trai mình được đối xử hoàn toàn đối lập, cuối cùng cũng hiểu ai là người mà bà có thể dựa dẫm. Dương Thuần lúc này mới chính thức bị vứt bỏ hoàn toàn, trở thành một đồ bỏ đi xuất hiện khiến người khác chướng mắt.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy cổ có cảm giác cộm cộm khó chịu liền đưa tay ra thăm dò, đầu ngón tay tiếp xúc với mảnh kim loại lạnh băng. Là chiếc vòng sắt cùng chất liệu với xích sắt của Dương Viễn, bao quanh cổ cô, ở giữa còn có một đầu móc nối với sợi dây xích thô dài. Khóe miệng cô nở nụ cười méo mó, bàn tay nâng lên, không ngừng kéo chiếc vòng cổ và xích sắt. Kim loại ma sát vào da thịt đau đớn tạo thành từng đường tơ máu nhàn nhạt. Cảm xúc của Tiếu Mạn Sinh biến động càng lớn, lúc này, trong đầu cô có một ý nghĩ duy nhất, giết sạch bọn họ! Dám có can đảm coi cô không bằng súc vật vậy thì phải có can đảm mà đối mặt với kết cục sau này.
Tinh thần lực bạo phát, cuồn cuộn không ngừng tràn ra, bao quanh cả căn nhà. Hận! Dù cho cô yêu quý mạng sống của bản thân cũng không phải là nhẫn nhịn cuộc sống heo chó không bằng thế này.
Tinh thần lực nhăm nhe muốn bùng nổ, bỗng một tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên. Ánh mắt Tiếu Mạn Sinh vốn đang bao trùm sát khí liền nhẫn nhịn ẩn giấu xuống, trở thành màu đen nhánh không gợn sóng, giống như một hắc động sâu hun hút, không bộc lộ chút cảm xúc nào mà nhìn chằm chằm Dương Viễn.
Dương Viễn đầu tiên là chốt lại cửa phòng, hắn leo lên trên giường ngồi cạnh Tiếu Mạn Sinh, từ trong ngực lấy ra một cái chìa khóa. Chìa khóa này không mở được vòng kim loại đeo trên cổ cô mà chỉ tháo được xích sắt ra. Hắn sờ sờ chỗ vừa bị cô kéo đến rướm máu cùng vết bạt tai trên má, vẻ mặt không thay đổi ấn cô nằm lên giường, lấy ra lọ thuốc cẩn thận bôi lên vết thương. Mùi thảo dược nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Rất nhanh Tiếu Mạn Sinh liền cảm thấy vết thương trên mặt và cổ đều đã không còn đau xót, cơn đau biến mất, Tiếu Mạn Sinh lại cảm thấy ngực trào lên một ngụm máu, ngực tức khó chịu đến phát đau. Không nhịn được, người lại đang bị Dương Viễn đè lên, Tiếu Mạn Sinh không ngoài dự liệu hộc ra một ngụm máu lên bộ trang phục quý giá đắt tiền của Dương Viễn. Cứ tưởng tên mắc bệnh thiếu gia này sẽ gào ầm trời lên, ai ngờ hắn chỉ hơi khẽ thở dài, dùng ống tay áo lau đi máu ở khóe miệng cô, lẩm bẩm:
- Xin lỗi...
Tinh thần lực vốn hỗn loạn của Tiếu Mạn Sinh bỗng tĩnh lặng, không tiếng động thu trở về. Tiếu Mạn Sinh nhìn Dương Viễn trèo xuống giường, mở cửa, đi ra, đóng cửa, tất cả thời điểm, ánh mắt đều chưa lay động một chút nào nhưng tinh thần lực lại hiểu được ý của chủ nhân, lặng lẽ ẩn giấu đi.

Bình Luận (0)
Comment