[Mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 25

Dương Viễn có vẻ như không thích Tiếu Mạn Sinh dây dưa với người khác, mấy ngày sau đó hắn vẫn giận dỗi không thèm nói chuyện với cô. Đúng hơn là cả hai còn không có thời gian gặp mặt. Bắt đầu vào học kì đầu tiên, Dương Viễn và Tiếu Mạn Sinh được tách ra hai kí túc xá khác nhau, chọn hai khóa học. Tiếu Mạn Sinh lúc đầu định chọn khoa chiến đấu như Dương Viễn, chính là cô nghĩ nếu như muốn sống giữa một bầy bệnh thần kinh thì ngoại trừ tinh thần lực còn phải có một tí võ phòng thân. Nhớ trước kia lúc ở trong mạt thế, chính vì ngây ngô không biết đánh đấm gì mà dẫn đến thảm kịch, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ, Dương Viễn nghe cô muốn học khoa chiến đấu, từ trên xuống dưới nhìn cô một lượt, cay nghiệt hé miệng cười nhạt hai tiếng. Ngụ ý chính là, với cái thân hình gà giò này mà muốn đánh đấm, ngại mình sống lâu quá rồi à? Hắn còn chưa nói ra, trong khoa chiến đấu toàn mấy tên nam nhân bề ngoài tục không chịu được, thô bỉ khiến cho người khác buồn nôn. Tiếu Mạn Sinh nhụt chí, được rồi, vẫn cứ làm một mỹ nữ dịu dàng an tĩnh đi. Cuối cùng Dương Viễn thay Tiếu Mạn Sinh đăng kí vào khoa hậu cần. Tiếu Mạn Sinh khóe mắt giật giật. Dù không vào khoa chiến đấu cũng đừng biếm thẳng cô vào lãnh cung thế chứ. Khoa hậu cần là cái nơi khỉ ho cò gáy, đến chim cũng chẳng buồn đậu, sớm được đồn là dành cho phế vật không có lòng cầu tiến, hắn nghĩ cô không biết à? Nhân lúc Dương Viễn quay lại điền vào bảng biểu của mình, cô lén rút lại, xóa đi tên Dương Viễn vừa viết, thay lại bằng khoa chỉ huy. Khoa chỉ huy chính là cân bằng giữa kĩ năng chiến đấu và lãnh đạo, độ khó nghe qua thì còn nhiều hơn khoa chiến đấu, nhưng cô có thà vào đó còn hơn là ban hậu cần. Vốn lúc đầu Tiếu Mạn Sinh nghĩ Dương Viễn sẽ chọn khoa chỉ huy, ai ngờ hắn lại tiêu sái viết hai chữ chiến đấu vào bảng biểu. Cô suy nghĩ một lúc cũng không cảm thấy quái lạ, thử nghĩ xem một thằng cha dây thần kinh lộn xộn đi lên làm chỉ huy ngoài chiến trường. Ha ha, hắn chưa đi bóp dái đồng đội đã là may lắm rồi.
Ngày đầu tiến đến kí túc xá, Tiếu Mạn Sinh cho người máy dọn dẹp khắp một lượt, xếp đồ vào bên trong. Dương gia cũng rất chịu chi, còn đưa học phí chuyển Dương Viễn Dương Thuần vào hẳn một phòng kí túc riêng. Điều này vừa thuận tiện cho Tiếu Mạn Sinh tu luyện, vừa thích hợp cho giết người giấu xác, không đúng, đề phòng kẻ gian. Đi quanh phòng đánh giá một lượt, cảm thấy mọi thứ đã ổn rồi, miễn cưỡng có thể xem là chỗ ngủ, cô mới nhìn đồng hồ. Vừa đúng là giờ ăn trưa, chiều nay ba giờ phải đến lớp nhận thời khóa biểu, cô còn dư thời gian thong thả. Lờ đờ đi đến nhà ăn, Tiếu Mạn Sinh tùy tiện chỉ một vài món để điền đầy bụng rồi bê khay cơm tìm một chỗ trống ngồi xuống. Nhà trường đã phát đồng phục học sinh, thống nhất khoa chỉ huy là bộ quân phục sắc đỏ làm chủ đạo, của khoa chiến đấu là màu đen, hậu cần là màu xanh dương. Tiếu Mạn Sinh rất thích đồng phục này, ít ra nó thuận tiện hoạt động hơn mấy bộ váy vóc rườm rà trong tủ. Thân hình cô không cao lớn hay săn chắc khỏe khoắn như người khác, mặc quân phục lên người không bộc lộ được loại khí thế mạnh mẽ của quân nhân nên có, toàn thân cao thấp có chút hơi hướng nhu nhược, gió thổi là ngã, khiến cho người khác nhìn liền ngứa mắt, chẳng khác nào một đứa trẻ khoác lên quần áo của bố mẹ vậy, vừa tức cười vừa không hợp. Tiếu Mạn Sinh thật ra lười thay đổi, muốn cô đổi sắc mặt thể hiện khí chất quân nhân, cho cô hai giây, muốn vẻ mặt nào cũng đổi được, chỉ là lười mà thôi. Trong nơi này, tốt nhất cứ hạ thấp là được, đừng khiến người khác chú ý.
Nhưng buồn cười chính là, nhân vật phản diện như cô còn chưa kịp gây sự đã có người tự tìm đến cửa kiếm chuyện rồi. Tiếu Mạn Sinh vừa há miệng định đút một miếng cơm liền nghe "rầm" một khay đồ ăn đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn vì lực va chạm mà rung lên bần bật. Cô nhấc mi mắt, thờ ơ nhìn người trước mặt, trong lòng ngay lập tức biết thân phận người này. Đây chẳng phải chính là bạn của nữ chính, người nói xấu cô trong nhà vệ sinh sao? Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy chính là vì bản thân Tiếu Mạn Sinh cô có thù tất báo, tuyệt không bao giờ để bản thân phải thiệt thòi. Cô chính là lòng dạ hẹp hòi như thế đấy nhưng mà hiện giờ nơi nơi đều bị Dương gia quản chế, không thể tùy tiện ra tay, cũng không tìm được cô ta nên cô suýt nữa đã quên mất, lần này cô ta trở về trước mặt Tiếu Mạn Sinh, vừa vặn thù mới nợ cũ có thể trả một thể. Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai*, cô mới không tin người này đến để chào hỏi hay ghép bàn ăn đâu.
(*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người đến không phải là người tốt, người tốt đã không đến.)
-Uy, xem ai đang ngồi ở đây này.- Mã Tử Hằng lên tiếng trước.
Cô ta nhìn Tiếu Mạn Sinh một bộ dạng yếu nhớt, trong lòng khó chịu người này lần trước ở trong nhà vệ sinh ra oai phủ đầu với cô, còn dám dùng bộ dạng khiêu khích mà cười giới thiệu bản thân, hại cô giật mình thất thố. Giờ nghĩ lại cô ta vẫn còn cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Tiếu Mạn Sinh ngẩng đầu, nhìn khắp nhà ăn, đón nhận vô số ánh mắt xem kịch vui, thản nhiên như đang ở chốn không người, đem những ánh mắt kia đều hóa không khí. Mã Tử Hằng tưởng Tiếu Mạn Sinh đang sợ hãi tìm em trai của mình là Dương Viễn ra làm lá chắn, phì cười giễu cợt:
- Dương đại tiểu thư không cần tìm nha, Dương thiếu gia hiện tại chắc đang ở thao trường của khoa chiến đấu huấn luyện rồi, không ở đây bảo vệ chị gái được nữa đâu.
Cô ta ghét bỏ nhìn một lượt từ trên xuống dưới Tiếu Mạn Sinh nói tiếp:
- Còn không nhìn lại mình, cả người ngoại trừ có một cái túi da tốt hơn người khác một tí, còn lại thì được cái gì? Một phế vật mười sáu tuổi còn phải dựa vào em trai bảo vệ, không ở nhà đi còn muốn đến trường quân sự bậc nhất để làm cái gì?
Tiếu Mạn Sinh mới không tìm Dương Viễn. Căn bản cô hiểu chính là, nếu hắn đang ở tại chỗ này thì Mã Tử Hằng chỉ vừa nói hết câu thứ nhất răng đã bị Dương Viễn rút từng cái một rồi xâu chuỗi gửi về cho cha mẹ cô ta rồi, không có chuyện cô ta được nước lấn tới như hiện tại. Cô đang nhìn là xem nữ chính có ở đây không. Quả thực vừa lướt qua một góc khuất, Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy một nữ nhân đang ngồi đó, nghiêng người dựa bàn để ẩn giấu bản thân trong góc tối. Tiếu Mạn Sinh chắc chắn một điều, nữ chính thúc đẩy bạn thân mình khó dễ cô là muốn dựa vào hạ thấp cô để nâng bản thân lên. Trong lòng có chút đồng cảm với Mã Tử Hằng, người anh em, đều là nhân vật nữ phụ như nhau, không cần phải đấu đá nội bộ như vậy chứ. Nhưng đồng cảm là một việc, bị sỉ nhục lại là việc khác...
- Gà giò khoa hậu cần, im miệng!
Đúng vậy, Mã Tử Hằng vinh dự chính là người thuộc cái khoa mà Tiếu Mạn Sinh ghét bỏ, khoa hậu cần. Mã Tử Hằng điểm thi vào chỉ miễn cưỡng ở mức vừa đủ, thể năng không tốt, lại còn đỏng đảnh không muốn vào khoa chiến đấu lăn lộn, khoa chỉ huy thì đâu thèm nhận học sinh học lực bình thường như thế.
- Dương Thuần!!! Ngươi gọi ta là cái gì?!
Tiếu Mạn Sinh hừ một cái, cúi đầu tiếp tục ăn, hoàn toàn không cho Mã Tử Hằng chút mặt mũi. Đúng như Tiếu Mạn Sinh dự đoán, cô vừa nuốt một ngụm thức ăn đã nghe thấy một giọng nói vừa nhỏ nhẹ lại không mất đi phần quật cường:
- Dương Thuần, đều là bạn học với nhau, sao ngươi có thể nói Tử Hằng như vậy.
Tiếu Mạn Sinh trong lòng cười lạnh, buông đũa nghiêm túc nhìn Hà Kỳ Mỹ đang đi về hướng này, khiêu khích hỏi ngược:
- Ta là nói cô ấy như thế nào?
- Ngươi... Ngươi bảo Tử Hằng là gà giò thuộc khoa hậu cần, bảo khoa hậu cần đều là phế vật bỏ đi. Dù sao cũng là bạn cùng trường, chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy là quá đáng lắm sao?
Không hổ là nữ chính, vậy nhưng thành công kéo giá trị thì hận cho cô rất nhiều, nhìn xem một số học viên khoa hậu cần đều đang dùng mắt mà lăng trì cô kìa. Tiếu Mạn Sinh chống cằm, nghiêng đầu, nụ cười thoáng qua trên môi. Cô nghiền ngẫm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nha? Ta có bảo như vậy?
- Tất cả mọi người ở đây đều thấy. Rõ ràng Tử Hằng chỉ muốn đến chào hỏi, ngươi lại ngang nhiên dùng lời nói công kích, hiện tại ta muốn ngươi lập tức xin lỗi Tử Hằng cũng như khoa hậu cần.- Hà Kỳ Mỹ một thân chính khí, nghiêm túc đứng thẳng tại đó, bộ dạng dù cho trời có sập thì sống lưng vẫn thẳng tắp.
Tiếu Mạn Sinh thưởng thức nhìn cô ta. Vì dáng vẻ này nên Liên Túy trong nguyên tác mới thích cô ta đi. Thân trong bùn nhơ không bị vấy bẩn, đại diện cho công lý bảo vệ kẻ yếu, không khuất phục trước cường quyền.
Ôi không nghĩ nữa, bữa trưa vừa ăn cũng muốn nôn ra hết rồi.
Cô lau khóe môi, lung lay đứng dậy, thân hình thấp hơn Hà Kỳ Mỹ một nửa đầu lại không hề thua kém khí thế. Cô cố ý nâng cao giọng, bình thản mà nói:
- Ta từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ ý muốn khinh bỉ khoa hậu cần. Ta chính là muốn nói cô ta, gà giò. Bất cứ một ai đều có thể trở nên mạnh mẽ, dù là người trong khoa hậu cần. Các ngươi có thể thi chuyển khoa, thi sát hạch chọn người của các khoa khác. Chính là cô ta, có thể vào khoa thi đấu lại không thích, muốn ngồi vào ban hậu cần để sống an nhàn. Loại người không có chí tiến thủ như vậy, bản thân ta chán ghét ngươi còn không đúng đi?
Trong khoa hậu cần có rất nhiều người ôm mơ ước trở thành một quân nhân sắt đá, tung hoành khắp dải ngân hà, bảo vệ bình yên cho tinh tế. Vậy nhưng, dù điểm thi viết của bọn họ không tệ, chết ở chỗ tinh thần lực và thể năng quá kém, đến khoa chiến đấu cũng không thèm nhận chứ đừng nói khoa chỉ huy. Hiện giờ trước mắt họ xuất hiện một người đủ điều kiện vào khao chiến đấu lại còn lười biếng, bảo họ không đỏ mắt thù hận mới là lạ.
Hà Kỳ Mỹ cảm nhận được rõ ràng những ánh mắt của người thuộc khoa hậu cần thay đổi, sắc mặt tái nhợt đi, không tin nổi nhìn Tiếu Mạn Sinh. Chẳng phải nghe nói con gái cả của Dương gia nhu nhược sao, hiện giờ lại cắn cô ta một vố đau như vậy.
Tiếu Mạn Sinh thản nhiên tiếp nhận ánh mắt dò xét của Hà Kỳ Mỹ, cười cười không nói. Trong lòng cô lại xác định, nữ chính muốn chơi, cô không ngại phụng bồi.

Bình Luận (0)
Comment