Tiếu Mạn Sinh một lần nữa cảm thán vầng sáng nhân vật chính thật mẹ nó ngầu bá cháy. Nữ chính bị bọn họ đẩy ngã ba lần không chết, hai con thú biến dị Kì Lân vừa thấy Trích Tinh Vân xuất hiện liền kéo nhau dắt díu đi mất. Nhưng mà một con ôm chân Tiếu Mạn Sinh, một con ngậm Hà Kỳ Mỹ nên mặc nhiên được cho vào điểm của hai người, khi nói ra còn gây ra chấn động lớn, dù sao Kì Lân thú đâu phải dễ gặp, nghe nói chỉ cần gặp nó sẽ được ban phước lành, vạn sự may mắn. Điểm số của Hà Kỳ Mỹ và Tiếu Mạn Sinh đồng thời dẫn đầu, kém một chút là Liên Túy. Sau đó khi Hà Kỳ Mỹ tỉnh dậy, nói riêng với Trích Tinh Vân vài câu, cuối cùng lại thành người dẫn đầu về điểm số. Hà Kỳ Mỹ là ôm theo thú biến dị hệ thổ đã bắt được khi trước đến lí luận cùng Trích Tinh Vân, đòi cộng thêm điểm.
Tiếu Mạn Sinh vui vẻ đứng vị trí thứ hai, cô không có ý định đưa ra dây leo biến dị màu đỏ vẫn đang uốn éo ôm lấy cổ tay mình, nếu không vị trí thứ nhất đừng mong rơi vào tay Hà Kỳ Mỹ. Cô dẫn theo Yến Luân về kí túc xá của mình. So với điểm số, cô càng hứng thú với Yến Luân nhiều hơn.
Trong kí túc xá của Tiếu Mạn Sinh, cô dùng máy chữa thương chữa khỏi toàn bộ vết bỏng trên người Yến Luân, tìm một bộ quân phục của mình cho Yến Luân mặc. May mà dáng người của Yến Luân rất gầy, miễn cưỡng mặc vừa đồ của cô.
- Ta không ngờ là ở đây có thể nhìn thấy một người xuyên không.- Yến Luân vừa lau đầu vừa nói.
- Ta cũng ngạc nhiên giống ngươi thôi. Chỉ là... Ngươi lúc đó nói nghịch thiên là có ý gì?
Yến Luân dừng động tác trên tay, mi mắt cười không rõ ý vị. Cô thản nhiên nói:
- Ý chính là ở trên mặt chữ, có từ nào khó hiểu đâu.
Tiếu Mạn Sinh thầm nghĩ, vì khó hiểu mới phải hỏi cô nàng đấy. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm ra việc lớn gì, học lực cũng thường thường không bao giờ ở mức vượt trội, làm gì gắn được đến hai chữ nghịch thiên. Nghe qua đã biết là việc của mấy người bạo gan rồi, cô chỉ muốn làm một mỹ thiếu nữ an tĩnh không màng nhân sinh thôi.
- Cẩn thận cái tên hôm nay đứng cạnh ngươi đấy.- Yến Luân cảm thấy dù sao cũng đều là người xuyên không, cô liền tốt bụng nhắc nhở một chút.- Ta không nhìn thấy rõ hắn. Sát khí của hắn che kín cả quá khứ và tương lai, đồng tử kép của ta cũng không thấy rõ.
- Ngươi không cảm thấy càng phải đề phòng Hà Kỳ Mỹ hơn à? Tâm cơ á. Liên Túy có thể bẻ xương người còn cô ta có thể cười một cái mà giết người không thấy máu cơ.
Yến Luân hôm nay được Tiếu Mạn SInh bảo vệ, vẫn luôn ở bên cạnh cô, đương nhiên nhìn thấy rõ hành động của Hà Kỳ Mỹ. Cô tán thành kẻ có dã tâm, những kẻ đó mới có thể đạt được thứ mình muốn, nhưng đối với một tên có dã tâm lại thiếu kiên nhẫn càng thích khoe khoang, cô quả thực không thể nào yêu thích nổi. Loại thiểu năng này là muốn khiêu chiến khả năng chịu đựng của người khác chắc.
- Không cần quan tâm. Cô ta không làm được gì cả.
Nhìn ra sự khó hiểu của Tiếu Mạn Sinh, Yến Luân câu môi cười, từ trên bàn cầm lên con dao gọt hoa quả cắt móng tay nham nhở của mình:
- Nhiệm vụ của ta là giết cô ta.
Táo bạo đấy chị gái. Thế chị nghĩ ra được làm thế nào chưa? Chẳng lẽ ngày mai chị trực tiếp đến trước mặt xiên chết người ta à? Tiếu Mạn Sinh bồi hồi muốn nói lại thôi. Yến Luân lần đầu đối chọi với nhân vật chính, đâu có kinh nghiệm xương máu như Tiếu Mạn Sinh. Nhân vật chính, cái loại này đấy, xương mà không cứng một chút thì không đánh lại được đâu. Nhưng mà nghĩ lại cô liền nuốt lại lời khuyên răn, dù sao cô cũng ở đây, hai người xuyên không lại đấu không lại nhân vật chính nữa sao. Chỉ là cô vẫn nhớ thương, giết một nhân vật chính, sau đó có cơ hội giết nốt nam chính càng tốt. Cái kiểu đồng tử kép không nhìn rõ Liên Túy vẫn khiến cô lo lắng không thôi, cứ nghĩ đến tên đáng sợ đó là cảm thấy ê cả răng.
- Nhưng mà... Sao ta thấy ngươi đeo lắm còng trên người vậy? Bệnh à?
Từ khi trở về, vòng kim loại bị Dương Viễn đeo trở lại cổ của Tiếu Mạn Sinh, còn cái còng bạc cô vẫn đeo từ trước. Chỉ có còng chân mà Liên Túy đưa, cô khóc nháo làm loạn một hồi, hắn cuối cùng vẫn là thu hồi lại, không ép cô nữa. Nghĩ lại mới thấy, thật ra Liên Túy vẫn còn có tình người, từ lúc gặp gỡ đến giờ, một vài việc cô không thể hiện ra thì thôi nhưng chỉ cần cô tỏ ra không thích hắn liền dọn dẹp thứ đó biến khỏi mắt cô. Ví dụ như chuyện chiếc còng này, lại ví dụ như Hà Kỳ Mỹ.
- Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Ngươi không hiểu đâu.
Yến Luân hiểu mấy lời này nghĩa là, vì nhiệm vụ mà hi sinh bản thân. Cô vỗ vai Tiếu Mạn Sinh, an ủi:
- Vì để sống sót, không dễ mà.
Ờ, nhất là khi nam chính luôn muốn bẻ xương, nữ chính thì cứ thích chơi trò tâm cơ với mình.
***
Cơ thể của Yến Luân sau khi đi đối chiếu gen ở kho gen đã tìm ra được tên tuổi, là một đàn chị năm hai khoa chiến đấu cùng trường cô tên Yến Dục.
- Cái tên tục không tả nổi.- Yến Luân ngồi xổm trước kho gen cầm quang não mới của mình nói.
- Là đầu óc ngươi tục, đừng đổ lỗi cho cái tên ấy.- Tiếu Mạn Sinh không nể mặt vạch trần.
Yến Luân nhìn Tiếu Mạn Sinh đồng dạng ngồi xổm bên cạnh, có chút buồn bã chống cằm:
- Nếu như ngươi nói đâ là thế giới trong một cuốn truyện, ngươi còn được làm nữ phụ, ta đây còn không bằng cả nhân vật qua đường. Đã thế...- Yến Luân mở quang não trên tay:- Tại sao đến cả tài khoản cũng không có lấy một đồng thế này!!!
Tiếu Mạn Sinh ở trong thân xác Dương Thuần mặc dù yếu ớt nhưng Dương gia lại không bạc đãi cô về khoản tiền bạc, trong tài khoản của cô vẫn định kì được gửi một khoản tiền tiêu vặt lớn. Còn Yến Luân lại xuyên thẳng vào một tên quỷ nghèo.
Tiếu Mạn Sinh có chút thương cảm vỗ vai Yến Luân, xuyên không gì đó cũng là một kĩ năng sống. Hai người mặc đồng phục trường quân đội ngồi xổm trước kho gen như vậy, quả thực quá thu hút người nhìn, nhất là khi đó là hai mỹ nữ. Yến Luân sau khi trị thương, tắm rửa xong, khuôn mặt, thân hình quả thực không chê được, khi mặc quân phục rất có vị nữ nhân, Tiếu Mạn Sinh lại là dạng mảnh mai, yếu ớt, cứ như búp bê sứ niết nhẹ là vỡ, khiến người khác thương yêu. Hai người mới ngồi được một chút, Tiếu Mạn Sinh nhận đến một đợt sóng tinh thần thứ ba không có ý tốt liền đen mặt đứng lên, quay qua hỏi Yến Luân:
- Thiếu tiền đúng không? Đi, kiếm tiền.
Yến Luân nghe thấy tiền liền vui vẻ. Ăn uống bây giờ đều cần tiền, không có tiền thì nhiệm vụ cũng đừng mong làm. Cô nhào đến, khoác vai Tiếu Mạn Sinh, xiêu xiêu vẹo vẹo, đi đứng cũng không ra dáng mà bị kéo vào một con ngõ vắng gần đó. Đại khái thì mấy ngõ vắng này đều không có camera nên thường xảy ra ẩu đả hoặc cướp bóc, ít người dám bước vào nơi này. Mà cũng có rất nhiều thành phần du côn chọn nơi này để chặn đường cướp tiền, cướp sắc.
Ờ, bọn họ bị vây thật.
Khoảng năm, sáu tên đàn ông chặn lại đầu ngõ, một tên trong đó cười the thé:
- Hai mỹ nữ, sao lại đến nơi này chứ, có biết ở đây nguy hiểm lắm không, để mấy ca ca dắt về nhà nhé.
Yến Luân vẫn giữ cái dáng như bị rút mất xương, ngả người dựa vào Tiếu Mạn Sinh, nhỏ giọng nói:
- Fuck, chị đây được cướp sắc, được cướp sắc này.- Hưng phấn ~
Tiếu Mạn Sinh không còn hy vọng với chỉ số thông minh của Yến Luân nữa, trực tiếp trợn trắng mắt không đáp.
- Mỹ nữ, không phải sợ, đến, ca ca hôn một cái rồi dắt các em về.
Một tên đã không nhịn được nữa, đưa tay lên muốn sờ sờ mặt Tiếu Mạn Sinh một cái. Mẹ, trông mặt non thế này, ai nhìn mà chẳng cứng. Chỉ là, hắn vừa mới đưa tay đến gần, tay Yến Luân cũng vừa vặn nâng lên. Cổ tay nhỏ nhắn lập tức thế mạng cho khuôn mặt của Tiếu Mạn Sinh, nằm gọn trong bàn tay đầy mồ hôi bẩn thỉu của hắn.
- Đại ca, các ngươi có đem theo tiền không?
Giọng Tiếu Mạn Sinh vừa mềm vừa nhẹ, hoàn toàn câu hết hồn phách nam nhân ở đây.
Tên kia nắm được cổ tay của Yến Luân liền ngây ra, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ đáng nghi, lắp bắp đáp:
- Có... Có, bọn ta đương nhiên đem. Các mỹ nữ muốn mua gì ta liền mua cho.
- A... Có nhiều không?- Yến Luân dùng đầu ngón tay cọ vào bắp tay người kia một cái, kiều mị hỏi.
Mẹ nó, bây giờ còn không hiểu ý Tiếu Mạn Sinh chính là thiểu năng, hưng phấn, hưng phấn.
Đám nam nhân ngây ra một chút, sau đó thi nhau mở quang não kiểm tra tài khoản rồi báo cho các cô như lấy lòng. Tiếu Mạn Sinh tính tính một chút rồi vẫy tay phủi Yến Luân đang ngả trên người mình:
- Đủ để ngươi vừa ăn vừa phá một tháng cũng không hết đâu.
Mấy tên này có thể vừa mới thực hiện vài vụ như này chưa kịp đi tiêu xài nên tiền trong tài khoản đều còn dồi dào. Tiếu Mạn Sinh tiến lên trước, đi vòng ra sau lưng đám đàn ông, chặn ở đầu ngõ nói:
- Ngươi đánh, ta chặn đường rồi. Hành động nhanh một chút.
Không còn điểm dựa, Yến Luân đứng thẳng người, bẻ bẻ khớp ngón tay, nụ cười trên môi tàn bạo khiến người khác run sợ...
Nghe nói, ngày hôm đó, ngõ vắng vốn yên tĩnh vang lên hàng loạt tiếng kêu gào tê tâm liệt phế.